Từ trước đến nay, các chùa chiền đã tạo quá nhiều hình tượng. Đành rằng vì tôn kính đấng Từ Bi mới làm ra thờ phượng Ngài, nhưng cũng có kẻ lợi dụng để thủ lợi. Bây giờ, chúng ta không nên tạo thêm nữa. Làm thế chúng ta không có ý hủy báng sự phượng thờ của các chùa chiền. Cách thờ phượng ấy tùy theo điều kiện các sư mà chúng ta cũng có thể sùng ngưỡng đặng. Nhưng riêng về cư sĩ ở nhà không nên tạo thêm nữa; nên thờ đơn giản cho lòng tin tưởng trở lại tâm hồn hơn ở vào sự hào nháng bề ngoài. Từ trước, chúng ta thờ Trần Điều là di tích của Đức Phật Thầy Tây An để lại. Nhưng gần đây, có nhiều kẻ thờ trần điều tự xưng cùng tông phái với chúng ta, làm sái phép, sái với Tôn chỉ của Đức Phật, nên toàn thể trong Đạo đổi lại màu Dà.
Lại nữa, từ trước đến giờ các sư dùng màu dà để biểu hiện cho sự thoát tục của mình, và màu ấy là sự kết hợp của tất cả các màu sắc khác, nên có thể tượng trưng cho sự hòa hiệp của nhân loại, không phân biệt chủng tộc và cá nhân. Vì vậy, chúng ta dùng nó trong chỗ thờ phượng để tiêu biểu cho tinh thần vô thượng của nhà Phật.
Nếu trong nhà chật, nội bàn Thông Thiên với một lư hương không cũng được, bởi vì sự tu hành cốt ở chỗ trau tâm trỉa tánh hơn là do sự lễ bái ở ngoài. Còn người nào có cốt Phật trong nhà để vậy cũng đặng. Hình tượng bằng giấy không nên chừa lại và phải đốt đi. Kẻ nào phải ở chung đậu với người khác không có tu hiền hay không cùng một Đạo với mình hoặc nhà cửa nhỏ hẹp quá, không có chỗ phượng thờ, thì đến giờ cúng kiếng chỉ vái thầm và niệm Phật trong tâm cũng đặng.
Về cách cúng Phật, chỉ nên cúng nước lạnh, bông hoa và nhang thôi.
Nước lạnh tiêu biểu cho sự trong sạch, bông hoa tiêu biểu cho sự tinh khiết, còn nhang, dùng đặng bán mùi uế trược. Ngoài ra, chẳng nên cúng món gì khác cả. Bàn thờ ông bà cúng món chi cũng đặng.
Ngoài sự thờ Phật, tổ tiên, ông bà, cha mẹ và những vị anh hùng của đất nước, không nên thờ vị tà thần nào khác mà mình không rõ căn tích.
Chỉ thờ lạy Đức Phật, tổ tiên, ông bà, cha mẹ lúc còn sống và các vị anh hùng cứu quốc. Với những kẻ khác, nên bỏ hẳn sự lạy lục người sống, cho đến Thầy mình cũng vậy, chỉ xá thôi.
Tất cả các hành động trong Đạo hay ngoài đời, trước khi làm điều gì phải tính toán một cách cẩn thận, đừng làm chuyện ngông cuồng vô ý thức. Một đừng ỷ lại vào kẻ mạnh, hai đừng ỷ lại vào sự cứu vớt của Thần Thánh, ba đừng ỷ lại sự binh vực của Thầy mình. Luôn luôn, lúc nào cũng phải nhớ câu Nhơn Quả của Phật dạy, nếu Nhơn toàn thiện thì Quả cũng sẽ do đó được toàn thiện vậy. Kẻ nào hành động ngông cuồng, không suy xét cẩn thận để đến đỗi thất bại đem đến sự khó khăn, khổ não rồi trách cứ kẻ mạnh sao không cứu mình, Thầy sao không giúp mình, Trời Phật sao không độ mình, thì sự lầm lạc ấy rất đáng thương hại.
Mỗi người hãy nên lấy trí thông minh nhận xét Đạo lý hay lời nói của Thầy mình, chớ đừng lấy đức tin thọ lãnh những lời nói đó trong khi mình chưa hỏi tường tận. Như thế, mình mới có thể tấn hóa trên con đường Đạo đức.
Những điều sơ lược giải thích trên đây, mong rằng toàn thể trong Đạo suy gẫm kỹ càng và thực hiện để bài trừ sự mê tín ngông cuồng của thiểu số người trong Đạo, làm cho tư tưởng Thiện Hòa của Phật Đạo được phát triển mau chóng.
Lúc ông bà cha mẹ từ trần, tục để tang chúng ta vẫn giữ theo cổ lệ; chỉ cần sửa đổi các sự như sau đây:
Bây giờ, chúng ta đã quy y đầu Phật, thì phải do sự thành tâm cầu nguyện, và đem sức khấn vái của anh chị em trong Đạo cầu nguyện cho vong linh người chết được siêu sinh nơi cõi thọ. Chẳng nên rước những ông thầy dưng bông, đốt giấy tiền vàng bạc, xá phướn lầu kho, vì đó là chuyện tốn tiền vô ích, bởi vì người ta nhận định rằng xác thịt là hư hoại, thì trong lúc chết chỉ đem chôn cất cho kín đáo, đừng để hôi thúi có hại cho người sống, như thế là đủ rồi.
Còn hiếu sự do hồi còn sanh tiền và do sự tu hành, sự thành tâm cầu nguyện chớ không phải có tiền rước người khác cầu nguyện mà đạt được hiếu thuận nhơn nghĩa. Chỉ vọng bàn giữa nhà hay giữa trời cầu nguyện, rồi im lặng đi chôn.
Về việc cúng kiếng ông bà cha mẹ, có chi cúng nấy trong những ngày kỷ niệm theo như tục lệ. Còn về việc đãi đằng hương đảng thì tùy ý. Những điều nào xét ra giản tiện, ít lãng phí cứ làm.
Mỗi người đứng trước bàn Phật niệm: “Nam mô Bổn sư THÍCH CA MÂU NI PHẬT” (ba lần) và “Nam mô A DI ĐÀ PHẬT” (ba lần).
Vái: “PHẬT TỔ, PHẬT THẦY, nay mình thành tâm cầu nguyện cho (tên người chết), nhờ ơn Đức Phật từ bi cứu độ vong linh được thoát chốn mê đồ, vãng sanh miền Cực Lạc ! ”
Trong lúc ở nhà hay lúc đưa đám tang gì cũng vậy, nếu có tổ chức sắp hàng, chấp tay niệm:
“Nam mô Tây phương Cực lạc thế giới tam thập lục vạn ức, nhứt thập nhứt vạn cửu thiên ngũ bá đồng danh đồng hiệu đại từ đại bi tiếp dẫn vong linh A DI ĐÀ PHẬT” (nếu người chết là nhà sư thì câu chót đọc: “Tiếp dẫn đạo sư A DI ĐÀ PHẬT”).
NÊN LƯU Ý: Tang gia đừng nên khóc lóc làm trở ngại sự siêu thoát anh linh của người chết.
Bổn phận cha mẹ phải chọn lựa đôi bạn cho con một cách xứng đáng bằng sự quan sát tường tận về đức tánh đôi trai gái. Không nên ép uổng con mình quá đáng vì như thế làm cho khốn khổ nó về sau, nhưng cũng không nên để chúng quá tự do mà sự thiếu kinh nghiệm làm cho đời chúng phải hư hỏng. Nên bỏ tục lệ thách giá đòi tiền và đòi lễ vật.
Thông gia hai bên không nên làm khó cho nhau. Cũng chẳng nên bày ra tiệc lễ linh đình tốn kém nhiều tiền làm cho trở nên nghèo khổ.
Phải cữ tuyệt; nhưng khi có tiệc lễ với người ngoài và không phải nhằm ngày chay lạt, có thể dùng một đôi chút rượu thật nhẹ để đừng có tỏ sự chia rẽ với kẻ ngoại Đạo. Nếu say sưa sẽ phải tội lỗi.
Phải cữ tuyệt; không được hút một điếu nào hết. Những kẻ hút muốn vào Đạo, phải bỏ hút rồi mới được nhìn nhận. Trừ ra những người đau mà thầy thuốc bảo phải dùng một chút ít hợp với các vị thuốc khác mới có thể châm chế đặng.
Phải cữ tuyệt; những kẻ cờ bạc muốn vào Đạo, phải thệ nguyện bỏ cờ bạc rồi mới được nhìn nhận. Về sự nầy, chẳng có cuộc vui nào có thể châm chế đặng.
Tất cả bổn đạo nên cung kính các tăng sư tu hành chân chánh. Nếu các ông ấy có dạy điều chánh lý, phải nghe lời. Đối với những hạng tu hành mà mình biết rõ là dối thế (như mấy ông thầy đám…) hãy tìm cách khuyên can các ông trở lại con đường chân chính của Đạo Phật. Nếu các ông vẫn tiếp tục làm điều tà mị, mình phải bài trừ triệt để và giảng giải cho quần chúng cùng tín đồ nhà Phật hiểu đặng xa lánh họ.
Những ngày vía của các Đức Phật, ngày rằm hay ba mươi, mình muốn đi chùa cũng tốt, đặng lễ Phật, dưng hoa, không có cấm. Nếu chùa nào nghèo, hư, rách, mà mình giúp đỡ được càng tốt (có điều mình không nên mua sắm hình tượng cho nhiều).
Khi đến chùa cũng phải tôn trọng sự thờ phượng trong chùa, không nên hủy báng.
Đối với những người theo tôn giáo khác, không nên động chạm đến cách thức tu hành của họ. Nhứt là không ỷ đông hiếp đáp hoặc nói xấu người ta. Nếu họ có làm dữ với mình thì mình cũng chẳng được phép vì sự dữ của họ mà trả thù, và phải luôn luôn làm lành với họ. Mình phải hoài hoài làm phải với những kẻ ấy dầu họ có làm quấy với mình cũng mặc và phải nhẫn nhịn họ.
Đối với nhân sanh, bao giờ cũng phải hòa hợp với họ và làm cho đôi đàng có thiện cảm với nhau. Phải biết thương xót đến họ và nếu họ cần, phải rán hết sức giúp đỡ họ.
Tất cả bổn đạo nên biết rằng Thầy không có buộc để tóc, vì đó thuộc về phong tục chớ chẳng phải về tôn giáo; nhưng sở dĩ Thầy để tóc là muốn giữ kỷ niệm cái phong tục cổ của Tổ Tiên và tỏ cho thiên hạ biết Thầy không chịu ảnh hưởng cái đời văn minh cặn bã của phương Tây.”
Thấy vậy, nhiều người trong bổn đạo yêu mến Thầy liền bắt chước, vì thế số đông người hiểu lầm rằng để tóc là tu. Thật ra, tu là tu, để tóc là để tóc, và tu không phải là để tóc, để tóc không phải là tu. Nếu để tóc mà không chịu trau tâm sửa tánh cũng chẳng phải là kẻ tu hành. Từ rày trở đi, đã thoát được ách người Pháp và tùy theo phong trào tiến hóa của nước nhà, Thầy cho phép bổn đạo tự do cải cách hầu hòa hợp với lương dân cùng tôn giáo khác.
Sự học hành không làm trở ngại cho đạo đức. Trái lại, nhờ nó mình được biết rõ ràng giáo lý cao siêu của tôn giáo. Nó tránh cho mình những sự lạc lầm, bỏ các điều dị đoan mê tín. Nó làm cho mình dẹp bỏ những điều huyễn hoặc, không bàn bạc những chuyện xa vời, như tiên đoán Thiên cơ chẳng hạn.
Vậy hãy tự mình học hỏi, như học chữ quốc ngữ, và hãy cho con cháu mình vào trường học tập đặng sự hiểu biết của chúng thêm rộng rãi. Vả lại, sự hiểu biết về khoa học không cản trở sự tu hành và nó giúp cho mình nghiên cứu Phật Đạo một cách rành rẽ.
Người trong bổn đạo nam nữ bất luận, phải giữ gìn thân thể cho khỏe mạnh. Như thế, nên luyện tập những môn thể dục nào hợp với sức khỏe nếu mình muốn, bởi vì xác thịt có khỏe mạnh tinh thần mới sáng suốt, như vậy mình mới có thể làm sự đạo nghĩa một cách đắc lực.
Kẻ tu hành ăn uống phải có điều độ. Tránh những món ngon, song nấu toàn đồ độc cho cơ thể ăn vào sanh bịnh. Phải giữ gìn thân thể sạch sẽ và từ nhà cửa cho đến chỗ ăn, chỗ nằm, phải biết trọng vệ sinh. Bỏ những thói quen ăn ở dơ bẩn, vì xác thịt dơ dáy thì tinh thần không thể nào mở mang được, và vì Thần vì Thần Thánh chỉ gần những kẻ trong sạch; nên nếu ai muốn được tiếp độ, phải trong sạch vừa tinh thần lẫn vật chất.
Cách làm ăn phải y như trong mục Bát Chánh đã dạy: Bỏ những sự bất chánh: lường cân, tráo đấu, buôn lậu, đầu cơ, buôn rượu, bán thuốc phiện, v.v. Làm những nghề lương thiện, không có lường gạt ai, bỏ những thói gian xảo.
Người nào muốn quy y phải có hai người bổn đạo cũ, có đức hạnh tiến cử và bảo lãnh, đến Ban Trị Sự trong làng cho người làm đầu biết và người làm đầu phải đọc hết thể lệ về sự tu hành cho người quy y nghe, hỏi coi có bằng lòng quy y như lời nguyện dạy và răn cấm trong Đạo chăng. Nếu họ bằng lòng, biểu họ về nhà cho ông bà, cha mẹ biết, hoặc nguyện trước bàn thờ ông bà, tổ tiên rằng: Ngày … tháng … con chịu quy y theo Đạo. Sau đó, người làm đầu (Hội Trưởng) cho cuốn sách nhỏ nầy . Chỗ nào không có Ban Trị Sự, hai người bổn đạo cũ phải dìu dắt người mới, rồi sau sẽ dẫn lên Ban Trị Sự gần đó. Không bắt buộc thề thốt chi hết. Vì người muốn tu do nơi sự phát nguyện của mình thôi. Khi nào mình không muốn giữ Đạo, mình phải cho người tiến cử hay để bôi tên mình ra. Không người nào được phép xưng mình là người trong Đạo mà lại không giữ luật.
Kẻ nào làm trái luật lệ trong sự đạo đức, dầu không xin thôi Đạo hay là chưa bị bôi tên cũng bị trách nhiệm việc làm của họ và bị coi như người ngoại Đạo.
Nên nhớ rằng: Đức Phật sẽ dìu dắt và ủng hộ những kẻ nào làm ăn chơn thật, hiền lành đúng theo giáo lý của Ngài; chớ không bao giờ Ngài lại ủng hộ những kẻ gian tà xảo quyệt, làm các việc hung ác ngông cuồng trái những lời mà Ngài đã chỉ dạy.
Pagodas have hitherto created so many imageries and statues. Though Buddha-revering people have made these to worship Him, but some of them profiteer from it. Now, we should not have more of them. Doing so, we do not mean to demote pagodas’ ways of worship. That worshipping way depends on the local conditions that we may uphold. But, lay practicers should not use more of them. Simplyworship for the Faith to return to the mind rather than focusing on its illustriousness. We used to worship the Red Canvas as a relic of Master Buddha of the Western Peace. But. recently, many of its worshipers called themselves sharing our Faith stream, but they violate Buddhist tenets, so our faithful change back to the chocolate brown.
Moreover, monastics have so far used the chocolate brown to represent their transcendence. This color combines all other colors, standing for an harmony in the international community, regardless of race and socio-economic backgrounds. Therefore, we apply it at the place of worship to epitomize the Supremity of Buddhism.
If it is narrow inside the house, the Open-Air altar with an urn only will suffice because practice rests on self-cultivation rather than ceremonialism. If one has Buddha bones (Phật cốt) at home, it is acceptable to keep them. However, paper statue (s) should not be retained and must be burnt. If one lodges with others who do not practice nor have the same religion, or if the house is too narrow to set up an altar, they may tacitly pray in mind at the time of prayer.
As for Buddha offering, use only freshwater, flowers, and incenses. Freshwater stands for pristineness, flowers for purity, and incenses for deodorant. Besides, nothing else is needed for offering. On the Ancestral altar, you may offer whatever is available.
Except for Buddha, ancestors, parents, and national heroes, we should not worship any other spirit whose origin is not known.
Kowtow only before Lord Buddha, ancestors, alive grandparents and parents, and national heroes. For the others, renounce the custom of kowtow to the living. Even toward our Master, we just bow, salute.
All the acts, religious or not, must be probed before going ahead, and never do things foolishly and unconsciously. First, do not too much rely on the strong, second, do not rely on the holy spirits for salvage; and third, do not rely on your Master’s protection. Always remember the causality law taught by Buddha. As a cause is perfect, so too will its effect for this reason. Those who acted foolishly or thoughtlessly so much that they failed and incurred difficulty and misery, then theyblame the strong why not rescue them, their Master why not help them, the Holy Supreme why not bless them: that aberration is pitiable.
Each of you should use intelligence to carefully examine your Master’s words or principles. Do not take them for granted, whereas you have not yet received a thorough explanation. As such, you can make progress morally.
I hope that all our adherents would seriously take and implement the above outline to eradicate the excessive superstitions of a minority among us for Buddhist harmoniousness to quickly propagate.
When grandparents or parents pass away, let’s maintain the old traditions of mourning formality , except for amends as follow:
Now that we have taken refuge in Buddha, it is crucial that we faithfully pray and mobilize our fellow adherents’ efforts to pray for the dead’s soul to transcend to the permanent land. Do not hire ritual performants, nor burn votive banknotes, paper jewels, joss craftwork, as they are prodigal yet useless, because one understands that human body is degradable and, right after death, it must be discreetly buried. Don’t let it stink and harm the living, that is enough.
For filialness, it depends on the dead’s lifetime merits and cultivation and praying endeavor, not on hiring others to pray on one’s behalf to achieve filial piety and righteousness. Only set up a table in the mid -house or outdoors, pray, then quietly proceed with burial.
Worshipping grandparents or parents, you may offer whatever on their anniversaries according to customs. It is flexible to treat your friends or neighbors, . Do what is deemed simple and least wasteful.
Each person stands before the Buddha altar and prays: “Namo Master Sakyamuni Buddha” (3 Times) and “Namo Amitabha” (3 Times).
Then, “Patriarch Buddha and Master Buddha, we faithfully pray for (‘title’ the dead’s name). May You kindly bless the soul to be free from the cycle of rebirth, and to transcend to the Western Paradise!”.
At home or in a cortege, if there is a queuing formation for the crowd, clasp two palms together and pray:
“May The Western Paradise, Thirty Six Trillion, Eleven Thousand,Ninety Five Hundred Worlds with unanimity and great compassion, guide the soul of the dead, Amitabha”
If the dead is a monastic, the last phrase should be “Guide the Reverend, Amitabha”.
ATTENTION In mourning, family members must not to cry, sob or wail lest this may hinder the soul’s salvation.
The parental obligation in matching a partner with one’s children is to probe the character of the pair. Never overly press your children because this may cause them to suffer later in life. However, don’t either let them have too much freedom as their lack of experience should spoil their lives. Eliminate the custom of monetary exaction and dowry demand.
The in-laws of both the families must not make things difficult for each other, nor contrive dear parties causing them to impoverish.
It is a must-not. However, when holding a party with outsiders, not alling on fasting days, it is flexible for the host to drink a little, very light, alcoholic beverage to show that you always appreciate your friendship. However, being drunk would lead to sinfulness.
One must renounce all of these. Those to take refuge must quit these drugs before admission to the Congregation. Exceptionally, if someone is sick and advised by a medic, they may mix it compatible with other medical ingredients.
Strictly renounce it; the gamblers interested to join the Faith in must vow not to gamble before admission. In this, no such entertainment is exemptible.
All fellow adherents should respect the rightfully practicing monastic. If they taught the right thing, you ought to listen. But, toward those who you know do not rightfully practice e.g. ritual performant, try to find ways to persuade them back to the right path of Buddhism. If they continue the wrong path, you must absolutely ban them and explain for the mass and Buddhist adherents to keep away from them.
On Buddha commemorative days, the Lunar Fifteenth or the Thirtieth ones, you may go to the pagoda to fete Buddha, offer flowers, and this is unprohibited. If any pagoda is poor or needs repair, it is good that you can help them ( do not procure many statues).
At any pagoda, you must also respect their ways of worship and must not ridicule them.
For the other religious, don’t touch on their methods of practicing. Primarily, please don’t count on the numerical superiority of your Faith to bully or denigrate them. If they are aggressive to you, you are not allowed to take revenge for this reason, but always try to make peace with them. Though they do wrong to you, you must always keep doing good to them even if they are wrong, forget and forgive.
Toward the populace, always harmonize with them and make both the parties cordial with each other. Be compassionate and, if they need it, give them your best possible support.
All of my fellows must know that I have not coerced anyone into hair keeping because it belongs to custom, not to religion. The reason why I keep my hair is I want to preserve the souvenir of our Ancestors’ old tradition and prove to people that I have not incurred the Western civilization’s scum influence.
Seeing this, many adherents who adorer me hastily copy me. Thus, many confuse hair keeping with self-cultivating practice. In fact, practice is practice, hair keeping is hair keeping, and practice is not hair keeping and vice versa. If hair keeping stands alone without cultivation, it does not make a practicer. From now on, under no more French yoke and, according to the country’s evolution, I allow you to freely reform to integrate with the larger populace and members of other religions.
Education does not hinder moral practice. Instead, they help deepen an understanding of religions and their profound contents. They help people avoid aberrations and renounce superstitions. They help discard mysticisms, stop debating your fanciful thinking, e.g. prophecy.
Thus, take a self-directed learning, such as in national language, and let your children and grandchildren attend school to broaden their knowledge base. Moreover, scientific knowledge does not impede practice and, instead, allows for deeper research into Buddhism.
Our fellow adherents, male or female, must keep themselves fit and healthy. As such, play the sports that suit your health conditions and as you think appropriate because a sane mind only exists in a sane body. Only this way can you actively engage in your moral practice.
The practicer must have a moderate diet. Avoid delicious dishes cooked with unhealthy ingredients, which, if eaten, cause diseases. You must take good care of your body and living space, maintain hygiene. Get rid of unhygienic habits, because if the body is dirty, the mind will hardly develop. It is also because the holy spririts only stay with the pure ones; and anyone who wish to receive their blessing must keep both their mind and body pure.
Livelihood rests on what the Eightfold Noble Path has taught: Renounce immorality, such as cheating, smuggling, speculation, alcohol sale, drug trafficking, etc. Adopt rightful careers without deception and racketeering.
Those interested in conversion must be introduced by two existing virtuous fellow adherents to the local Committee of Management and inform the leader who then read the code of practice for the convert. Then he asks if the latter consents to take refuge as prescribed in the religion’s prayer and precepts . If they do, they are advised to go home and advise their grandparents or parents or make a vow before the Ancestral altar, saying: “On …..day, ……month, I agree to convert.” Afterwards the leader (Committee chairperson) hands out this booklet.. Where there is no Committee, two existing fellow adherents must induct the novice, then take them to the nearest Committee. It is not mandatory to swear, because their commitment exclusively depends on their vow: if they want to no more commit to the Faith, they must notify their previous introducers to remove their names. No adherent may declare oneself a religious member of the Faith without complying with its rules.
Remember that Buddha will guide and support those who conduct a genuine, wholesome, livelihood according to His preachings. Buddha will never support those fraudulent in their businesses, who do evil and foolish things contrary to His teachings.