KỆ DÂN CỦA NGƯỜI KHÙNG

Đây là Quyển Thứ Nhì mà Đức Thầy đã viết ngày 12 Tháng 9 Năm Kỷ Mão (1939) Tại Hòa Hảo (476 câu)

THE MADMAN’S STANZA

This is the Oracles’ Volume II Which Lord Master Huynh composed On 12 September, 1939, (Earth Rabbit), at Hoa Hao (476 lines)

Ngồi Khùng trí đoái nhìn cuộc thế,

Thấy dân mang sưu thuế mà thương.

Chẳng qua là Nam-Việt vô vương,

Nên tai-ách xảy ra thảm-thiết.

Bạc không cánh đổi thay chẳng biết,

Vàng bị nghèo mấy chiếc chẳng còn.

Mới mấy năm sao quá hao-mòn,

Mùa-màng thất, đói đau không thuốc.

Thương hại bấy lê-dân đứt ruột,

Thảm vợ con đói rách đùm-đeo. [10]

Gẫm chữ nghèo thường mắc chữ eo,

Thêm gạo lúa lại tăng giá mắt.

Nhìn cuộc thế đổi thay quá gắt,

Máy Thiên-cơ mỗi phút mỗi thay.

Nẻo thạnh suy như thể tên bay,

Đường vinh-nhục rủi may một lát.

Ai phú-quí vào đài ra các,

Ta Điên Khùng thương hết thế-trần.

Khuyên chúng-sanh chẳng biết mấy lần,

Nào ai có tỉnh tâm tìm Đạo. [20]

Trai trung-liệt đáng trai hiền-thảo,

Gái tiết-trinh mới gái Nam-trào.

Lời Thánh Hiền để lại biết bao,

Sao trai gái chẳng coi mà sửa?

Đời tận thế mà còn lần-lựa,

Chẳng chịu mau cải dữ về lành.

Làm Phật-Nhi phải được lòng thành,

Thì mới đặng vãng-sanh Cực-Lạc.

Tương với muối cháo rau đạm bạc,

Nghèo lương hiền biết niệm Di-Đà. [30]

Mà mai sau thoát khỏi tinh ma,

Lại được thấy cảnh Tiên nhàn-hạ.

Trên Bảy Núi còn nhiều báu lạ,

Rán tu tâm dưỡng tánh coi đời.

Coi là coi được Phật được Trời,

Coi phép lạ của Tiên của Thánh.

Cuộc dương-thế ngày nay mỏng-mảnh,

Mà sang giàu còn hiếp nghèo nàn.

Phải xả thân tầm Bát-Nhã thoàn,

Sau mới khỏi hùm tha sấu bắt. [40]

Đến chừng đó bốn phương có giặc,

Khắp hoàn-cầu thiết thiết tha tha.

Vậy sớm mau kiếm chữ Ma-Ha,

Thì Phật cứu khỏi nơi khói lửa.

Tưởng nhớ Phật như ăn cơm bữa,

Vọng Cửu-Huyền sớm tối mới mầu.

Chữ Nam-Mô dẹp được lòng sầu,

Sau thấy được nhà Tiên cửa Thánh.

Ghét những đứa giàu-sang kiêu-hãnh,

Thương những người đói-rách cơ-hàn. [50]

Cảnh phồn-hoa khó sánh lâm-san,

Sau sẽ có nhiều điều vinh-hạnh.

Cõi trần-thế hết suy tới thạnh,

Hết lâm nguy đến lúc khải-hoàn.

Tuy tu hành chịu chữ nghèo-nàn,

Sau đắc đạo gặp điều cao-quí.

Mặc bá-tánh đời nầy dị-nghị,

Ta Điên Khùng mà tánh lương-hiền.

Lòng yêu dân chẳng trọng bạc tiền,

Mà dương-thế cứ theo biếm nhẻ. [60]

Sau lập Hội thì già hoá trẻ,

Khắp hoàn-cầu đổi xác thay hồn.

Đức Ngọc-Hoàng mở cửa thiên-môn,

Đặng ban thưởng Phật Tiên với Thánh.

Khuyên trai gái học theo Khổng-Mạnh,

Sách Thánh Hiền dạy Đạo làm người.

Xem truyện thơ chẳng biết hổ-ngươi,

Mà làm thói Điêu-Thuyền, Lữ-Bố.

Sau kẻ ấy làm mồi mãnh-hổ,

Cảnh Núi-Non nhiều thú dị-kỳ. [70]

Nó trọng ai hiền-đức nhu- mì,

Sát phạt kẻ bội cha phản chúa.

Đến chừng đó thiên-la lưới bủa,

Mới biết rằng Trời Phật công-bằng.

Nếu dương trần sớm biết ăn-năn,

Làm hiền-đức khỏi đường lao-lý.

Học tả-đạo làm điều tà-mị,

Theo dị-đoan cúng kiếng tinh-tà.

Thì sau nầy gặp chuyện thiết-tha,

Đừng có trách Khùng Điên chẳng cứu. [80]

Thấy-bá tánh nghinh tân yểm cựu,

Học ai mà ngang-ngược nhiều lời.

Phụ mẹ cha khinh-dể Phật Trời,

Chẳng có kể công sanh dưỡng-dục.

Thương lê-thứ bày tường trong đục,

Mặc ý ai nghe phải thì làm.

Lời của người di-tịch Núi-Sam,

Chớ chẳng phải bày điều huyễn-hoặc.

Cảnh Thiên-Trước thơm-tho nồng-nặc,

Chẳng ở yên còn xuống phàm-trần. [90]

Ấy vì thương trăm họ vạn dân,

Nên chẳng kể tấm thân lao-khổ.

Giả Quê Dốt khuyên người tỉnh-ngộ,

Giả Bán Buôn thức giấc người đời.

Rằng ngày nay có Phật có Trời,

Kẻo dân-thứ nhiều người kiêu-ngạo.

Xuống mượn xác nhằm năm Kỷ-Mão,

Buồn xóm làng cứ ghét Điên Khùng.

Nếu trẻ già ai biết thì dùng,

Chẳng có ép có nài bá-tánh. [100]

As Mad sit contemplating the world,

Heavy taxes and corvee are touching.

It is ‘cause Nam Viet has had no King,

That she incurred heartrending tribulation.

Her piasters devalued beyond recognition,

Poverty has outstripped people of jewel.

Just for a few years, much has shrivelled.

Lost crops caused a lack of drugs and hunger.

Folks’ misery tore our intestines asunder,

Their wives and children in wretchedness.

Deep down, poverty often involves debts,

Furthermore, the rice grows dearer.

As the social change is much tougher,

Every minute the Heavenly Machine rolls.

Vicissitudes happen like flying arrows,

Pride and shame rotate instantanuous.

Whoever is affluent and sumptuous,

We, Mad and Crazy , love all the worldling.

We have so many times been exhorting,

Nobody is awake to seek the Tao.

Loyality and bravity make a man proud,

Chastity makes a Southern-model woman.

The scriptural words are so abundant,

Why don’t boys and girls read to cultivate?

Doomsday is near, yet you procrastinate,

You don’t repent and renounce the bad.

As Buddhists, genuineness must be had,

So you may be reborn on the Pure Land.

Though your vegie meal is frugal and plain,

Albeit poor, you know how to recite Amita.

So you may evade evil spirits afterwards,

Also, you enter the leisurely Fairy Land.

Gemstones hide in the Seven Mountains,

Try practicing to see the world play out.

This is to see the Supreme Holy from above,

The Saintly performance being miraculous.

The world’s current state is precarious,

But the rich still bully the deprived.

Endeavor to seach for the Boat of Insight,

So you can ward off tigers and crocodiles.

By then hostilities will spread worldwide,

The whole globe will be in abject misery.

Thus seek the ‘Maha’ word quickly,

Buddhas will save you from blitzkrieg.

Think of Buddha like daily meals to eat,

Bi-daily ancestral prayer is a real support.

Amitabha recital dispels any discomfort,

Then you will see the Sacred Residence.

We hate those who boast their opulence,

We empathize with the destitute.

Urbaneness hardly match jungly solitude,

Where there will be things of glory.

In this world, ups and downs are rotary,

After being a loser, you become a victor.

Though, for cultivation, you’re to be poor,

Once fully enlightened, you’ll get nobility.

Despite the criticisms of the contemporary,

Albeit Mad and Crazy, we are devout.

For mass love, we hold money at a discount,

But we are still slandered by the worldling.

The old will turn young on the Gathering,

The world over, bodies and souls rotate.

The Jade Emperor opens the celestial gate,

To reward Buddhas, Saints, and Fairies.

You should take Confucio-Mencian studies,

Sutras teach how to practice Humanism.

Reading old tales makes one feel shame,

About Diao Chan and Lu Bo ‘s behaviors.

These will later fall prey to fierce tigers,

In Mountains there are bizarre animals.

They respect the demure and moral,

And execute the disloyal, unfilial traitor.

By then a skywide net is cast all over,

It is known that God and Buddha are fair.

If the worldly know how to repent earlier,

Do good and you won’t incur captivity.

You learn from occults for fallacy,

Superstitious, you offer to evil spirits.

Later you’ll face things that are horrid,

Don’t blame Mad and Crazy for not saving.

The old is dumped for the new thing,

Where do they learn to be bumptious.

They’re unfilial and blasphemous.

They discount their birthgivers and raisers.

For mass love, we expound what matters,

If you think it good, go and carry it out.

This is what Mt. Sam’s emigrant divulged,

Not from those who contrive gibberish.

A dense scent on Buddhaland is released,

Why don’t we stay on but descend?

It is for our love of all men and women,

That we don’t mind doing the arduous.

Feigning rustic to call folks to be conscious,

As traders, we wake up the worldly,

That today there’re Buddha and Almighty,

Lest many should be conceited.

We incarnated in the Year of Earth Rabbit,

Sadly, folks kept hating Crazy and Mad.

Whoever knows Us, go seek our help,

We never press on nor do we insist.

unsplash