Đạo vô-vi của Phật ân-cần,

Nối theo chí Thích-Ca ngày trước.

Câu phú-quí Ngài không màng-ước,

Chữ bồ-đề như cội bá-tòng.

Rán dưỡng-nuôi chữ đó trong lòng,

Thì là được định chừng diệu-quả.

Lời thuyết-pháp chẳng vì nhơn-ngã,

Người nào đâu có Phật-tánh là.

Xem kệ này như ngọc như ngà,

Phải nảy nở như cơn mưa thuận. [310]

Hạp mùa tiết giống kia bất luận,

Thảy mọc mầm trổ lá mới mầu.

Trông chúng-sanh nghĩ tận đuôi đầu,

Về Cực-Lạc mới là hết khổ.

Đạo với lý từ đây nhiều chỗ,

Phải lọc-lừa cho kỹ mà nhờ.

Chọn nơi nào đạo chánh phượng thờ,

Thì mới được thân sau cao-quí.

Nhìn Phật-Giáo mà tìm cái lý,

Coi tại sao ta phải tu hành. [320]

Vì yêu dân Ta kể ngọn-ngành,

Khuyên lê-thứ làm lành mà tránh.

Cảnh Niết-Bàn là nơi cứu cánh,

Về chốn ni xa lánh hồng-trần.

Dầu không siêu cũng đặng về Thần,

Nhờ hai chữ trung-quân ái-quốc.

Chừng lập Hội biết ai còn mất,

Giờ chưa phân chưa biết chánh tà.

Ta vì vưng sắc lịnh Ngọc-Tòa,

Đền Linh-Khứu sơn trung chịu mạng. [330]

Nền đạo-đức Ta bày quá cạn,

Mà dương-gian còn gạn danh từ.

Làm cho Ta lỡ khóc lỡ cười,

Khóc là khóc thương người ngu muội.

Thấy Điên Khùng làm như sắt nguội,

Chẳng tranh đương nó lại khinh-khi.

Ngó về Tây niệm chữ từ-bi,

Cười trần-thế mê-si thái quá.

Tranh với luận đặng giành cơm cá,

Khuyến-dụ người đặng kiếm bạc tiền. [340]

Thấy chúng-sanh ghét ngỏ ganh hiền,

Theo chế-nhạo những người tu tỉnh.

Tu không tu cũng không mời thỉnh,

Mặc tình ai trọng-kỉnh hay chê.

Thương lê-dân còn mảng say mê,

Chẳng tu tỉnh cho rành sương nắng.

Thấy Ta lại nói cay nói đắng,

Đắng với cay Ta cũng chẳng màng.

Chừng trần-gian kiến thấy phụng-hoàng,

Sè cánh múa chào mừng Phật Thánh. [350]

Thấy đạo-lý chớ nào thấy tánh,

Còn ẩn nơi tim óc xác phàm.

Ai biết tri việc phải cứ làm,

Sau mới biết ai Phàm ai Thánh.

Đức Lục-Tổ ít ai dám sánh,

Người dốt mà nói pháp quá rành.

Lựa làm chi cao chữ học hành,

Biết tỏ ngộ ấy là gặp Đạo.

Việc cổ tích cần chi phải thạo,

Chuyện qua rồi kể lại làm gì. [360]

Nếu ai mà biết chữ tu trì,

Tâm bình tịnh được thì phát huệ.

Ta yêu chúng viết ra Giảng Kệ,

Khuyên tăng-đồ cùng các tín-đồ.

Nghe cạn lời chớ có mờ-hồ,

Tìm hiểu nghĩa làm theo đắc Đạo.

Trần với thế nó hay kiêu-ngạo,

Các nhà sư hãy rán sửa mình.

Nếu xuất gia ngũ-giái rán gìn,

Tu chơn chánh mới không hổ tiếng. [370]

Cả ngàn năm nhơn tâm xao-xuyến,

Sao tu hoài chẳng thấy ai thành.

Bởi chữ tu liền với chữ hành,

Hành bất chánh người đời mới nói.

Bị tăng chúng quá ham chùa ngói,

Nên tởi khuyên khắp chốn cùng làng.

Phật nào ham tượng cốt phết vàng,

Mà tăng tạo hao tiền bá-tánh.

Việc giả dối từ đây nên lánh,

Bổn-đạo ôi! hãy rán sửa mình. [380]

Cuộc dạy đời Ta lắm công-trình,

Làm chẳng trọn uổng thay một kiếp.

Lời chơn-chánh trần hay bỏ liếp,

Mãi lo làm húng-hiếp người hiền.

Mà làm cho Ngọc-Đế thảm-phiền,

Muốn trừng-trị trần-gian thảm-thiết.

Đức Phật-Tổ tâm Ngài nhứt quyết,

Tâu Ngọc-Hoàng để Phật dạy trần.

Nên ra Kinh, Cơ-Giảng nhiều lần,

Mà dương-thế chẳng cần xét đến. [390]

Xác trần-tục như cây cạnh khến,

Làm hiền hoài ắt phải tiêu mòn.

Đẽo với bào riết nó cũng tròn,

Đến chừng đó trông vào rất tốt.

Lũ giả-dối thường hay thề-thốt,

Nó chẳng kiêng Thần Thánh là gì.

Tâm kẻ hung làm chuyện cố-lỳ,

Chẳng có sợ mang điều tội phước.

Ghét những kẻ tu hành bốc-xước,

Miệng kêu gào chuyện phước bề ngoài. [400]

The No-Action Tao is the core of Buddhism,

Based on Lord Shakyamuni’s tradition.

Lord Buddha never worries about His luxury,

The Bodhi resembles a conifer tree.

If you keep nurturing this word in your mind,

You may guess the miracular fruit of this trial.

Our preachings are not for self and others divide,

But to emphasize that all own Buddha-nature.

Regard these stanzas as jewels,

As if a seed burgeoned under a propitious rainfall.

If the weather suits it, whatever its breed is,

Marvelously it will germinate and grow leaves.

We expect you to get to the bottom of things,

Only if born on the Pure Land, you'll stop suffering.

From now on, there will be varied religions,

You must carefully select the one to depend on.

If you choose the right Tao to venerate,

Your next life will receive a noble grade.

Have a look into Buddhism for its rationale,

And ponder why one has to cultivate oneself.

Loving you, We’ve told you all from our head,

Urging you to do the good and avoid the bad.

Nirvana is your final destination,

Once there, you stay away from the earthy region.

Though not transcending, you may become a god,

Owing to your loyalty as a patriot.

On the Gathering, the survivors will be known,

Now, wrong and right have not yet been shown. 

Under the decree from the Jade Emperor,

At the Vulture’s Peak We received the order.

We have taught everything about ethics,

But the laity is still fussy in semantics.

This makes Us ponder if we laugh or cry,

We cry for the ignorant whom We pitify.

They thought we as though cold iron,

They disdain Us for not fighting on.

Toward the West We recite compassion,

While chuckling at the lay being too foolish.

Are We fighting for rice and fish?

Or are We enticing people for money?

We are envied by people for no reason,

Who keep deriding the devout person.

To pratice or not, We will not entreat you,

Whether or not you respect us or boo.

We pity those who are still self-immersed!

They should practice to get well-versed.

When they see Us, they are sarcastic,

Whatever they say, We give no heed.

The world will see the dancing phoenix,

Which sweeps wings to greet Holy Spirits.

You see morality instead of your nature,

Still hiding in the heart and brain of your creature.

Those who know the right thing should go ahead,

One will later find out who is Saint or Laic.

Few dare challenge Lord the Sixth Patriarch,

Who, albeit illiterate, was too Dharma articulate.

Those being insightful will get the Tao revelation.

Why to stress the importance of high education?

What use is it to tell again the past story.

Mastering ancient tales is not necessary,

If you know about self-cultivating,

Right concentration brings self-enlightening.

For your sake we write out the Scriptures,

To urge both votaries and followers.

Actively listen till the end without any doubt,

Probe and practice, and you will get the Tao.

The worldlings tend to be too proud,

You, the monks, must try to improve yourselves.

As ordained, try to keep your five precepts well .

Practise rightfully to prevent your being disreputed.

For a thousand years, people have been agitated,

For none of the practicers have succeeded.

As cultivation is linked with its deed,

Wrongdoings are what makes the people speak.

As votaries crave pagodas with Buddha statues.

They raise funds exploring all  venues.

By no means Buddhas want gilded statues,

Yet the monks created them at high public expenses.

From now on, you should avoid such pretenses,

Co-believers! Improve yourselves with efforts.

We’ve spent too much time teaching the world,

This failing, your lives will be a whole wastage.

You tend to ignore Our truthful messages,

But you always want to bully the virtuous.

This has made the Jade Emperor dolorous,

And to want to punish the world severely.

The Patriarch Buddha is sturdy,

Asking His Majesty to let Him to launch a mission.

Thus He released his Oracles on occasions,

To which yet the worldlings paid no heed.

A lay person resembles a thorny stick,

If he keeps being good, it will be worn out.

Chip and plane, and it finally becomes round,

Then one day, it will look superb.

Fraudulent hordes often use swearwords,

Without holding Deities in awe at all.

The rogues are intransigent in their rehearsal,

And never fear carrying their demerits.

We hate the practicers who cheat,

Paying lip service to almsgiving activities.

unsplash