Ta có tình yêu rất đượm nồng,
Yêu đời yêu lẫn cả non sông.
Tình yêu chan-chứa trên hoàn-vũ,
Không thể yêu riêng khách má hồng.
́
́ ́
Nếu khách má hồng muốn được yêu,
Thì trong tâm chí hãy xoay chiều.
Hướng về phụng-sự cho nhơn-loại,
Sẽ gặp tình ta trong khối yêu.
́
́ ́
Ta đã đa mang một khối tình,
Dường như thệ-hải với sơn-minh.
Tình yêu mà chẳng riêng ai cả,
Yêu khắp muôn loài lẫn chúng-sinh.
́ ́ ́
Miền Đông, năm 1946.
(Một thiếu-nữ ở Sàigòn thầm yêu Đức Thầy trong khi Ngài còn ẩn lánh V.M và Pháp; thấy vậy, Đức Thầy bèn viết ba bài thi trên đây để cảnh tỉnh cô ấy).
J’ai un amour qui est si tendre,
Vers tous les peuples et les pays ensemble.
Il a arrosé l'univers entier,
Je ne peux pas, t'aimer tout seule.
́
́ ́
Mlle, si tu voulais gagner mon coeur,
Tu devrais réorienter ton voeux.
Si tu te consacres au service d’humanité,
Tu trouverais le mien dans l’amour agapé.
́
́ ́
Mon amour agapé a déjà été conçu,
Comme si la montagnes et l'océan l'aient reconnu.
Bien qu’il soit un amour, il n’est pour aucun,
Mais pour tous les êtres vivants et émus.
́ ́ ́
La région de l’Est, 1946.
(Une jeune fille tacitement aimait Nôtre Seigneur quand Il se cachait du Viet Minh et de l’agence de sureté francaise. Ayant lu sa pensée, il écrit ces vers pour l'en déconseiller).