Rằng: Thần thiếp nhờ ơn chung hưởng,
Của hoàng-gia cũng được vinh-quang.
Kể từ nay thiếp muốn an nhàn,
Dưỡng tâm-trí lần xa thế trược.
Chẳng phiền kẻ hầu sau đón trước,
Chỉ trừ người ý hiệp tâm đầu.
Xin một điều ở chốn long lâu,
Tập đức tánh khoan-dung đại độ.
Tránh tất cả những điều thô-lỗ,
Chẳng ưa gần kẻ bạo ngang-tàng.
Thiếp cúi đầu ngưỡng vọng Thiên-nhan,
Phê cho thiếp những điều xin ấy.
Vua nghe xong vội-vàng đứng dậy,
Bèn chuẩn y tỏ ý vừa lòng.
Bà tâu thêm ở trước đền rồng,
Xin Thánh-thượng bao-dung kẻ khó.
Lòng yêu dân ví như con đỏ,
Tội giảm tha, đói giúp cơm tiền.
Cứu dân nghèo trong lúc đảo điên,
120. Lấy đức rộng bủa trong bá-tánh.
Vua hứa chịu giúp người đói lạnh,
Bà lui về cung điện nghỉ-ngơi.
Đêm trăng thanh gió mát thảnh-thơi,
Tiết hòa-thuận khắp nơi hoa nở.
Đức Hoàng-hậu trong lòng hớn-hở,
Giấc chiêm-bao Bà thấy lạ-lùng.
Bạch-tượng từ ở chốn không trung,
Bỗng sa xuống mình Bà hối-hả.
Vừa tỉnh giấc mơ tiên mới lạ,
130. Khắp phòng huê thơm nức mùi hương.
Bà rảo chơn bèn bước ra vườn,
Truyền thị-vệ thỉnh vua lai đáo.
Vua y lời đến nơi hoa thảo,
Lại gần Bà sao rất quái-kỳ.
Tay chơn bèn run-rẩy một khi,
Muốn quì xuống mắt dường tăm-tối.
Tiếng Thần Tiên trên không ca trổi,
Rằng ta mừng vua hữu thiện căn.
Sắp có con thế giới chẳng bằng,
140. Sau người ấy lập nên Đạo cả.
Vua nghe xong cúi đầu bái tạ,
Liền phán cùng Hoàng-hậu Ma-Da.
Có việc chi vội-vã dời ta,
Khá nói lại đầu đuôi tường tất.
Bà thuật rõ chiêm bao trong giấc,
Xin vua vời ít kẻ bàn giùm.
Các thầy bàn được lịnh vào cung,
Nghe xong-xả tâu rằng điềm quí.
Ngày thắm-thoát đông qua hạ chí,
150. Bà trổ sanh Thái tử đẹp tươi.
Mặt trang-nghiêm khí-phách hơn người,
Vua cùng khắp thần dân mừng rỡ.
Họ Thích-Ca từ đây cũng ngỡ,
Sẽ có người nối nghiệp hoàng-gia.
Liền đặt tên là Sĩ-Đạt-Ta,
Cả triều chính treo hoa yến ẩm.
Có nhà sư cách thành mấy dặm,
Thường ở ăn trong sạch hiền-từ.
Lòng thẳng ngay chẳng có vị tư,
160. Đời thanh tịnh gìn theo Đạo-lý.
Ông lại được Thần Tiên dẫn chỉ,
Hiểu thiên-cơ thấu mối diệu-huyền.
Ông là người Bà-la-môn tiên,
A-Tư-Đà tiên hiền tên lão.
Thời buổi ấy vua ưa người Đạo,
Bèn vào chầu tâu trước bệ rồng.
Xin vua cho ông bước vào trong,
Được yết-kiến tử-hoàng luôn thể.
Ông xem xong bỗng liền sa lệ,
170. Vẻ mặt buồn chẳng thốt ra lời.
Thấy lạ-lùng vua bước đến nơi,
Liền phán hỏi bảo ông phân rõ.
Trước cung-điện ông liền bày tỏ,
Rằng tử-hoàng chừng được thành nhơn.
Lìa đền-đài khổ-cực chẳng sờn,
Tìm Đạo-lý dắt-dìu sanh-chúng.
Ngài sẽ được thế-gian ca tụng,
Chắc phần Ngài quả Phật vẹn tròn.
Buồn vì tôi tuổi lớn sức mòn,
180. Chẳng sống đặng nghe lời Phật thuyết.
Cả hồng-trần đau-thương thống-thiết,
Nhờ Ngài mà diệt nẻo luân-hồi.
Vô phước nên tủi bấy phận tôi,
Chớ chẳng có điều chi lo ngại.
Đức Hoàng-hậu đến ngày thứ bảy,
Dứt nợ trần nên vội qui tiên.
Có bà dì thay thế mẹ hiền,
Giùm săn-sóc trông-nom Thái-tử.
Khi lớn lên cho người dạy chữ,
190. Lúc vào trường chẳng học mà thông.
Buổi trưởng thành vua vẫn hằng mong,
Cho Thái-tử đừng lìa cung-điện.
Hội triều-đình các quan lựa tuyển,
Nàng Du-Gia được chọn kết hôn.
Vua nghĩ rằng muốn tâm yên-ổn,
Chọn cung-phi mỹ-nữ làm trò.
Cất đền-đài lộng-lẫy đẹp to,
Ngày ca múa đêm bày lơi-lả.
Lòng Thái-tử cũng không xiêu-ngả,
200. Ra khỏi đền du ngoạn một khi.
She said: Your Lordship, I’ve owed you benefits,
Also to the royal family an honorific.
From now on, I wish to live in entire calmness.
For mental nurturing, away from worldliness.
I do not bother all front and rear servants,
But the people who can be my confidantes.
For one thing, at the palaces I seek to achieve,
Great tolerance and immense reprieve.
I avoid all brutality and rudeness,
And keep away from those who are vicious.
May I bow and beg our most revered Lord,
To ratify the above wishes with your accord.
The King stood up as soon as he had heard it,
Then, happily he had her vows granted.
She added before the Dragon Dais,
My Lord, be magnanimous to the deprived.
Treat them as though they were your own children,
Reduce penalties, prevent starvation.
Help the destitute in a straited circumstance,
Cover the populace with your benevolence.
Once the King vowed to help the pauper,
She returned and rested in her royal chamber.
A breeze cuddled the clear moon of a quiet night,
In good weather flowers bloomed far and wide.
The Queen was feeling cheerful and happy,
She saw in her dream something extraordinary.
A white elephant fell from the mid-air,
And landed on her and caught Her unaware.
As soon as she woke up, she looked askance,
At her chamber exuding a strange fragrance.
Then she strolled into her royal garden,
Then she sent for the King’s summon,
On this notice, he went to the lush green site,
He felt unusual when coming to her side.
His limbs tremble all of a sudden,
Then he wanted to kneel as his eyes darken.
The angels from the air perform a chorus,
We congratulate you for your root of goodness .
You are going to have a world-peerless son,
Who will be founding a grand Religion.
Having heard this, the King bowed in thankfulness,
And, to the Queen Maya, he asks for clearness.
What made you ask me to come in a hurry.
I’m interested in hearing the whole story.
The Queen told him what she had dreamt,
And asked the King to summon a consulting team.
The pundits were ordered to enter the palace,
Once they had heard it, they said: good presage.
Time has fast gone from winter to summer solstice ,
Then she gave birth to a gorgeous crown Prince.
He had a dignified and imposing look,
The King and all the masses felt proud and good.
The Shakya clan has from now on known for sure,
Who will be the royal family’s inheritor.
They give him the name of Shiddhartha gleefully,
The whole Court celebrates it solemnly.
There is a monk a few miles from the castle,
Who leads a pure life and is very gentle.
He has integrity and impartiality,
As well as serenity and morality.
He has been instructed by Holy Spirits,
To understand heaven’s mystic and secrets.
He is a Brahmin as of a Hindu elite,
Asita is the saintly name of the hermit.
The King likes the Practicer during this age,
Who enters and kneels before the Dais.
Asking for a permission to step inside,
In order to have an audience with the child.
Having seen the prince, he cries of sadness,
Disappointment on his face, he is speechless.
Seeing this unusual look, the King comes over,
Asking him to explain what is such a shocker.
In front of the Court, he makes himself understood,
That the prince once he grows into adulthood,
Would quit his palace and defy his sufferings,
Seeking the Tao to guide the sentient beings.
He would be held by the world in adulation,
Unfortunately I would get older and frailer,
I could not live till the Buddha turns a preacher.
The whole world's sufferings are dysmal,
Thanks to Him, they end their rebirth cycle.
I pity myself to miss out on this good luck,
Apart from this, nothing is a concern for us.
By the seventh day of her birth delivery,
The Queen passes away as if she paid off her duty.
The care for the prince is quickly arranged,
On behalf of His mother, chosen is His aunt.
As He turned older, He has a preceptor,
While at school, He knows more than He is taught .
The king always hopes that, at his adulthood,
The prince would never quit the palace for good.
He holds a regal meeting for match making,
Miss Ya Yu is chosen for his wedding.
The king thinks that, for a peace of mind,
Concubines are picked to play all pastime.
He builds edifices which are magnificent,
By day sing and dance, by night be indulgent.
The prince’s determination is not thwarted,
When he left his palace for an outing visit.
His Buddhahood would surely come to fruition.