Canh-Thìn năm thiệt là rồng,
Từ ngày mượn xác trần-hồng đáo lai.
Tháng năm Kỷ-Mão đến nay,
Khắp trong bá-tánh gặp bài sấm-kinh.
Lời văn tao-nhã hữu tình,
Bởi vưng sắc-lịnh Thiên-Đình sai ta.
Xuống trần lão dụng khuyến-ca,
Đầu đuôi cạn tỏ ngâm-nga ít bài.
Tạm đây ta mắc lui hài,
Vì trên bệ-ngọc triệu rày hồi-qui.
Không đành tách gót ra đi,
Nên dùng lời lẽ từ thì bá gia.
Thiên đường lộ ấy nào xa,
Muốn cho khỏi khổ xem qua lời truyền.
Dấu xưa noi tích Thánh-hiền,
Thương trần mượn xác bút liền ra cơ.
Thấy trong bá tánh ngẩn-ngơ,
Nay Thầy xa tớ bơ-vơ một mình.
Gẫm trong hai chữ nhục-vinh,
Xưa nay thiên hạ kệ kinh ít dùng.
Cúi đầu tâu lại cửu trùng,
Ngọc-Hoàng ban chiếu lão Khùng giáo-dân.
Gái trai lớn nhỏ ân cần,
Chùi lau vẹn mặt thì gần Thánh Tiên.
Tây-phương đua nở hoa liên,
Chờ người hữu phước thiện duyên từ-hòa.
Nhắn cùng bổn-đạo gần xa,
Ta về âm cảnh thiết-tha tâm tràng.
Đời nay hiếm kẻ nghinh-nghang,
Chẳng kiêng lời lẽ Phật-đàng từ-bi.
Lang tâm trắc-nết vô-nghì,
Nhỏ không biết nể kính vì bề trên.
Nhỏ to lời lẽ chớ quên,
Rán mà nguyện vái đặng đền ơn sâu.
Bá gia bá tánh đâu đâu,
Xem lời ta chỉ về cầu tại gia.
Có đau thì thuốc đó mà,
Dòm trong bản chữ về nhà kiếm cây.
Nay Thầy chịu lịnh về Tây,
Tạm ngưng đạo-đức ít ngày Thầy qua.
Dạo trong khắp cõi ta-bà,
Nơi nơi chốn chốn quĩ ma rối loàn.
Chữ rằng: "Nhơn thiện vi nan".
Dầu cho tài trí cũng mang nợ nần.
Có đeo bịnh tật vào thân,
Giấy vàng xé nhỏ vái Thần độ vô.
Thành lòng nước lã nên hồ,
Hữu tâm chí đức cam-lồ Phật ban.
Cám thương bá-tánh tai nàn,
Gặp cơn dông tố nào an lòng nầy.
Đờn ta vốn thiệt không dây,
Vô duyên khó biết lời Thầy nói xa.
Từ trên tới dưới thuận hòa,
Hay hơn châu báu ngọc-ngà giầu sang.
Thầy về tâu lại Phật-đàng,
Cúi xin nhỏ phước xóm làng bình yên.
Giống nòi thiệt cốt Rồng Tiên,
Mà nay lạc mất gương hiền nơi đâu.
Muốn xem bốn chữ Long-Châu,
Bền gan sắt đá sồng-nâu tu trì.
Tu hành mà mãi nan nghi,
Sợ ta gạt-gẫm cũng kỳ cho dân.
Giã từ khắp hết dương-trần,
Vân du chốn cũ lưới Thần bủa ra.
Non cao nhiều thứ cáo-xà,
Trừ loài độc-địa mới là yên thân.
Biết sao cho toại lòng dân,
Kẻ ưa đạo-đức người cần vinh-hoa.
Xót lòng cậy nước ma-ha,
Hớp vô ba hớp ắt là lặng tâm.
Thân Khùng đêm vắng khóc thầm,
Cựa mình cũng nhờ giấc nằm nào an.
Từ nay cách biệt xa ngàn,
Ai người tâm đạo đừng toan phụ Thầy.
Giữa chừng đờn nỡ dứt dây,
Chưa vui buổi hiệp bỗng Thầy lại xa.
Tỉnh say trong giấc mộng hoa,
Mơ-màng cũng tưởng như ta bên mình.
Tuy là hữu ảnh vô hình,
Chớ dân lòng tưởng sân trình đáo lai.
Nghe sơ lời lão cạn bày,
Tìm trong não óc gặp ngày bình-an.
Kim-lân, xích-phụng lâm nàn,
Cho nên phận lão đâu an thân già.
Tảo-tần lo liệu năm ba,
Biết sao hiệp mặt lòng già mới nguôi.
Mặt ngoài gượng-gạo bải-buôi,
Chớ trong tim phổi rối nùi như tơ.
Tuồng đời như cá trong lờ,
Thọc tay vô bắt còn ngờ kẹt hom.
Bao nhiêu tâm não góp tom,
Dặn-dò kỹ-lưỡng chăm-nom khắp cùng.
The Metal Dragon Year is really a dragon,
Since I returned to the world in a lay person.
From May, Earth Rabbit Year, to the present,
People all over have seen my oracle statement.
The style is genial and elegant,
‘Cause I took the Celestial Court’s command.
Down on earth I use my odes to exhort,
I chant a few ones that are thorough.
Now I have to return, temporarily,
‘Cause the Jade Emperor has summoned Me.
I couldn’t bring myself to depart,
Thus I have a word to farewell near and far.
The Paradise is by no means at a distance,
Read over my sermon for deliverance.
Ancient relics trace back to Saints and Sages,
By compassion, in a lay body, I reveal presages.
The worldlings are now found in confusion,
Without their Master, disciples lose direction.
From a fame and shame point of view,
Scriptures have been rarely used.
I bow and report to the Nine Echelons,
The Jade Emperor decrees I launch a mission.
Men and women of all ages, pay attention,
The faces shone, you will meet the Holy.
On Paradise, blooming lotuses are ready,
For meritous, wholesome and genial, persons.
I leave a message to far and wide adherents,
Back to the Yin site, I feel extremely poignant.
In today’s society, too many are arrogant,
They don’t hold in awe merciful Buddha porch.
They are foxy, unfilial, and unrighteous,
Youngsters are not respectful to their elder.
My exhortations are to be remembered,
Pray often to return your ancestors’ favors.
No matter where the worldlings are from,
Study my instructions and pray at home.
If you are sick, herbal medicine is ready,
Look up its list of scripts, go fetching trees.
Now Master takes order to return to Paradise,
I won’t deliver lectures for a few days.
I travel all over the Sa-Ba world,
Everywhere evil spirits go undeterred.
A proverb said: “It is hard to be a do-gooder”,
Albeit talented, one can’t help being a debtor.
If your body is an illness carrier,
Shred yellow paper to bits and say a prayer.
Genuineity would make glue of fresh water,
Devotion is rewarded with Buddha’s pure flavor.
What a pity for worldlings in calamity!
I’m never settled at seeing the catastrople.
My stringed instrument really has no string,
The dishonest hardly grasp Master’s meaning.
People at all levels should work in harmony,
This is better than riches with pearl and jewelry.
Master return and beg for Buddha’s blessing,
To bring peace to all the worldlings.
Our race originates from Dragon and Fairy,
But it has now lost somewhere its probity.
In order to see the four words of Long-Chau,
Steadfastly realize your practicing vow.
In your practice, you always show doubt,
Lest I cheat, you see how weird you sound.
Goodbye to the entirety of earthlings,
I cloud roam home casting Godly nets.
Mountains have diverse beasts and snakes,
Till all the noxious are undone, I won’t relax.
I don’t know how to make you all happy,
Some favor morals, others need vainglory,
Regrettably I rely on the Maha water.
You must calm down after taking three sips,
In a quiet night, Mad silently weep.
Turning left and right, I could not slumber,
As of now, we’re too far away from each other.
Don’t forgo Master if you’re a devoted being,
Midway our instrument broke its string,
No sooner have we united than we again part.
Alert or drunk in the dream of psychedelia,
Dreaming, imagine as if I were beside you.
I am either visible or invisible though,
You should think my teaching is still around.
Let this old man give you a rundown,
Seek inside yourself and you’ll find a calm day.
As gold lion and red phoenix are in disarray,
So will this old never stay at the same place.
Whatever he earns, he still labors on and saves,
Till we reunite, the old won’t cool down.
Outside, I pretend cheerfully going about,
Yet inside, I feel like the dishevelled hair.
The world plays out like a fish was in snare,
I try to catch it out but fear to tangle my hand.
Gathering as much of my mettle as I can,
I make careful recommendations to all.
Chừng nào tôi được hết khùng,
Thì là dân-sự còn dùng làm chi.
Bận lòng cạn tỏ vân-vi,
Bớ dân hai chữ công-trì sớm khuya.
Nhớ câu ăn giấy bỏ bìa,
Được thân sung-sướng vội lìa Tổ-tông.
Kể ra lại bắt mủi lòng,
Ngán đời mua bưởi bán bồng chát-chua.
Cứ theo cái lối a-dua,
Dạ toan đốt miễu phá chùa từ-bi.
Vàng kho thêm gánh ích gì,
Thôi ta than lắm vậy thì thẹn thêm.
Bóng trăng cậy đỡ ban đêm,
Trầu ăn nhả bã lại têm mời hoài.
Khùng ngồi nói chuyện quá dai,
Bị lòng bác ái nói hoài chẳng thôi.
Thấy đời mặt lọ không bôi,
Lại khoe kép giỏi một hồi múa men.
Từ nay cửa Khổng gài then,
Chờ ta trở lại thì đền hết lu.
Thân khùng là phận sĩ-phu,
Chẳng ham danh-diệu miễn tu vuông tròn.
Khôn thì lánh chốn đau đòn,
Dại thì lòn cúi đồ ngon ăn thừa.
Hai lòng uốn lưỡi đẩy đưa,
Ỷ hơi Hạng-Võ mắc lừa Trương-Lương.
Nhớ qua hồi lúc đời Đường,
Hiền thần Nhơn-Quí người đương ẩn mình.
Cửu-Thiên còn giấu tại dinh,
Chờ ngày mãn hạn phép linh ban rày.
Giảng kinh đọc tụng chiều mai,
Làm theo lời chỉ ngày rày gặp ta.
Xác trần để lại làng Hòa,
Lời thăm bốn phía Ngọc-tòa ta lui.
Âm dương cách trở xa-xuôi,
Nhắn cùng bá tánh chớ nguôi tấc lòng.
Phận khùng thân hỡi long đong.
Còn lo cho thế hai lòng toan mưu.
Ta không gây oán kết cừu,
When I’m no longer mad, so to call,
I will be of no use for people, that’s it.
I am busy expounding the mystic,
Urge you to recite it from dawn to dusk.
Remember your filial debt as a must,
Once better off, don’t forget your Ancestors.
My recount has left me with no humour,
I hate the seller who swindles their customer.
Those whose old habit is to curry favors,
Plot to burn and wreck merciful pagodas.
More gold stock weights you down useless,
Oh no! the more I moan, the more I blush.
The moon lends its light to my night,
The betel I chew, spit, pestle, is a sticky invite.
Mad sit dragging on a conversation,
I keep talking non-stop ‘cause of compassion.
The world seeing its face dirty doesn't clean.
Yet boast that its actors perform a good swing.
Hereafter, the Confucian porch is fastened,
When I return, its temple will brighten.
As I am a member of aristocracy,
I strive for the best character, not vainglory.
It is clever to avoid the pain inflicter,
And it is stupid to crawl for delicious leftover.
The double-hearted speak with forked tongue,
Hạng-Võ-pliant were tricked by Trương-Lương.
In reminiscence of the dynasty of Đường,
A nobleman, named Nhơn-Quý, went in hiding.
Cữu-Thiên is kept secret in her building,
Waited for her expiry to grant a miracle.
Keep a day to day sutra recital,
Follow my teachings and you’ll see Me a day.
I leave my lay body at the Hoa Hao village,
Farewell to all, I retreat to the Jade Court,
Yin and Yang are too far from each other,
I insist on you all not to lose your zeal.
Mad commit to a life being adrift, still,
I have to deal with two-hearted felony.
Though I have not created any enmity,
Cớ sao dân-sự phiền ưu nỗi gì?
Khoa tràng lịnh mở hội thi,
Nên ta xuống bút dạy thì trần-gian.
Chớ mình hồn dựa lâm-san,
Thảnh-thơi còn xuống thế-gian làm gì?
Ước-mơ Thượng-cổ hồi qui,
Thế-trần no ấm phú thi an nhàn.
Quân-thần, phụ-tử vinh-vang,
Hết lo cay đắng, Khùng an phận Khùng.
Tới đây từ biệt khắp cùng,
Thầy lìa khỏi xác Thiên-cung phản hồi.
Đục trong cạn tỏ khúc nôi,
Thấy dân tu dối nghĩ thôi bận lòng.
Lang tâm như thú thiếu lông,
Trớ-trêu cửa miệng trong lòng gươm đao.
Ra đời chẳng nệ công lao,
Chẳng hờn không giận, hùng-hào còn ganh.
Hiệp chung một cội nhánh-nhành,
Sum-sê lá thắm chim xanh nối đường.
Từ-bi tình ấy đoạn trường,
Kể qua tích cũ mà lường lòng đây.
Như ai có đọc đoạn này,
Xin đừng chê nhạo rằng Thầy nói nhăng.
Muốn sao có phép phi đằng,
Cũng như Đại-Thánh, Đường-Tăng thoát nàn.
Rưng-ưng nước mắt hai hàng,
Lánh nơi cõi tục Phật-đàng lui chơn.
Hòa-Hảo, ngày 1-4 Canh-Thìn
(Đức Thầy viết bài nầy vì Ngài tiên-tri rằng Ngài sẽ xa cách bổn-đạo.
Quả thật ngày 12-4 Canh-Thìn nhà chức-trách
ở Châu-Đốc dời Ngài đi Sa-Đéc
What are the citizens yet concerned about?
A contesting arena orders to open its rounds,
Thus I prepare scriptures to coach the worldly.
In fact, my soul dwells in jungles and mountains,
Why does this free go down to the lay domain?
I dream of the restoration of Antiquity,
Earthlings enjoy their wellbeing and poetry.
Praise King and noblemen, parents and children,
They incur no bitterness, Mad stays in Heaven.
Up to this time, I farewell all over the place,
Master quit the body for the Celestial Palace.
Having emptied all my inner expectations,
I’d be much concerned about faked monks.
Though in human appearance, they are foxes.
They are spite-mouthed and full of atroces,
Whatever I give, the world gets it for free,
In no rancor or anger, I still incur a great envy.
Let’s unite into a one root of myriad branches,
Full of lush foliage for chicks to revive legacies.
That loving kindness is heartrending,
Through old tales I’ll help you gauge my feeling.
If any of you happens to read this segment,
Please don’t deride Master as a grandiloquent.
I like to have the flying power,
Like Great Tang Monk fled from his danger.
My tears well up and streak in two lines,
Off the world, I retreat to the Buddha site.
Hoa Hao, the 4th of April, the Metal Dragon Year
(Lord Master wrote this poem because
He predicted that He would separate from His co-adherents.
As expected, on the 12th of April, Fire Dragon,
Chau Doc authorities moved Him to Sa Dec).