Vàm-Nao rày đã đến rồi,
Quày thuyền ghé lại bằng nay Chợ-Đình.
Hát hai câu hát huê-tình,
Đậu xem dân chúng Chợ-Đình làm sao.
Sáng ngày chợ nhóm lao-xao,
Giả Bận Áo Màu ai cũng dòm xem.
Mấy thằng trai trẻ thấy thèm,
Đứng xa quanh-quẩn nói gièm với nhau.
Đứa nầy nói để cho tao,
Đứa kia xạo-xự áo màu quá ngon. [710]
Nhắc ra động tấm lòng son,
Buồn cho lê-thứ sao còn ham vui.
Ở đây một buổi ghe lui,
Về trên Bảy-Núi ngùi-ngùi thương dân.
Thầy Trò chẳng nại tấm thân,
Rảo khắp Non Tần bận nữa thử coi.
Chơn-tu thì quá ít-oi,
Nhiều người ẩn-sĩ quá lòi tánh tham.
Đi lần ra đến núi Sam,
Đến nơi rảo khắp chùa am của người. [720]
Dạy rồi bắt quá tức cười,
Thầy tu nhiều kẻ biếng lười quá tay.
Trẻ già biến hóa ai hay,
Dạo trong Bảy-Núi chẳng nài công lao.
Rú-rừng lúc thấp lúc cao,
Giả ra Nghèo-Khó vào nhiều am-vân.
Tu hành nhiều kẻ tham sân,
Làm sao cho đặng mau gần Phật-Tiên.
Ai ai cũng cứ ham tiền,
Ấy là đem sợi xích-xiềng trói thân. [730]
Lìa xa Bảy-Núi lần lần,
Xuống thuyền trực chỉ lên gần Hà-Tiên.
Đến đây giả Kẻ Không Tiền,
Rảo khắp thị-thiềng xin-xỏ bá-gia.
Đi rồi cũng quá thiết-tha,
Trở về non cũ đặng mà dạo chơi.
Non Tiên gió mát thảnh-thơi,
Nhưng nhớ việc đời lụy ngọc nhỏ sa.
Xuống trần lúc hát lúc ca,
Mà trong lê-thứ có mà biết chi. [740]
Nam-mô hai chữ từ-bi,
Trần-hạ nói gì đây cũng làm thinh.
Tu thời nhàn hạ thân mình,
Phần Điên khuyên nhủ mặc tình ghét ưa.
Thiên-cơ ai dám nói thừa,
Mà trong bá tánh chẳng ưa Điên Khùng.
Xuống thuyền chèo quế thung-dung,
Đi dạy đủ chỗ khắp cùng thử coi.
Rạch-Giá chợ nọ thoi-loi,
Gần nơi ven biển cá mòi nhiều hơn. [750]
Tới đây giả Kẻ Có Cơn,
Khi say khi tỉnh lúc hờn số căn.
Dương-trần đi lại lăng-xăng,
Chê chê nhạo nhạo cười rằng quân điên.
Ở đâu mà tới thị-thiềng,
Lính chẳng bắt xiềng nó lại bót đi.
Lòng thương vì tánh từ-bi,
Dạy-dỗ chuyện cùng mà chẳng ai nghe.
Dạy rồi Điên lại xuống ghe, Long-Xuyên,
Sa-Đéc nói ròng vè-thơ. [760]
Vợ chồng nghèo khổ bơ-vơ,
Ở nơi giữa chợ lại khờ lại quê.
Buồn trong lê thứ ủ-ê,
Sóc-Trăng chợ ấy thuyền kề đến nơi.
Đến đâu thì cũng tả-tơi,
Nói rõ việc đời sắp khổ sắp lao.
Thị-thiềng thiên hạ lao-xao,
Chẳng có người nào tu niệm hiền-lương.
Thấy trong trần-hạ thảm thương,
Đâu có biết đường chơn chánh mà đi. [770]
Lìa xa đô-thị một khi,
Thuyền-loan trực chỉ đến thì Bạc-Liêu.
Chợ nầy tàn ác quá nhiều,
Phố-phường dân Thổ dân Tiều nhiều hơn.
Đi cùng thành-thị ráo trơn,
Cà-Mau đến đó thiệt hơn tỏ bày.
Cho trong bá-tánh chợ nầy,
Rõ việc dẫy đầy lao-lý về sau.
Đường đi lao-khổ sá bao,
Miễn cho trần-hạ biết vào đường tu. [780]
Tu-hành đâu có tốn xu,
Mà sau thoát khỏi lao-tù thế-gian.
Thầy Trò lắm cảnh gian-nan,
Chừng nào hết khổ mới an tấm lòng.
Đằng-vân đến tỉnh Gò-Công,
Vì thương dân-thứ mới hòng đến đây.
Xưa kia bão-lụt tỉnh này,
Mà sau cảnh khổ xứ này gần hơn.
Yêu dân lòng nọ chẳng sờn,
Thầy hát Tớ đờn dạy cũng khắp nơi. [790]
Khỏi đây Bà-Rịa tách vời,
Đến đó vậy thời trời mới sáng ra.
Chợ này đông-đúc người ta,
Nhiều đuông chà-là lại với nho tươi.
Đến đây Thầy Tớ hoá mười,
Nói nói cười cười bán thuốc Sơn Đông.
Ai ai đều cũng ngóng trông,
Coi lũ khách nầy hát thuật làm sao.
Hát mà trong bụng xáo-xào,
Nói chuyện bên Tàu máu đổ tuôn rơi. [800]
When we have arrived at Vam Nao,
We reverse and stop over at Cho Dinh.
It is two romantic clauses which we sing,
Moored to observe Cho Dinh residents.
In the morning, the market is bustling,
We pretend to wear colorful clothing.
That is coveted by many youngsters,
From afar they chitchat together.
“Leave her to me.” said a lad.
“What a colored dress!” others said.
The recall leaves us with a prick,
We’re sad why folks still crave frolick.
After half a day, we reverse the vessel,
Back to Seven Mounts, we pity the people.
Master and disciples don’t complain,
We rove again around the Chin mountain.
The true practicers are a rarity,
Among the hermits, many are too greedy.
Toward the Sam mountain we amble,
On arriving, we glance at others’ temples.
Having already taught we chuckle,
Many monks are too idle.
The young and the old disappear furtively,
Walking Seven Mountains we are happy.
The jungle has raised and sunken areas,
Faking Poor, we enter hermitages.
Many practicers are very moody,
How will they soon see the Fairy.
Everyone craves money,
No doubt, they get shackled in this way.
Strolling away from Seven Mounts,
We get on board and probe Ha Tien town.
On arriving, being Penniless we pretend,
Around the town, we beg men and women.
Having gone through, we feel really sad,
We return home for a promenade.
The Fairy Hill is breezy,
But our world memory makes us teary.
Mixed with people, we casually sing,
But people have known nothing.
Namo Amita, the Compassionate,
Whatever they said, we keep quiet.
Practice and you’ll be relaxed,
On our part, we urge even if you hate.
No one dares lie about predestiny,
But the mass does not like Mad and Crazy.
Having embarked, we scull freely,
Going all over to teach and to see.
The Rach Gia town is on the sea shore,
The fish they catch are a lot more.
Here we pretend the Man Of Bouts,
Inadvertently he blames his lot aloud.
The world walks to and fro,
Smirking that this is a crazy troupe.
Where are they from to this town?
Why don’t soldiers shackle them down?
We love them for our compassion,
We thoroughly taught, yet no one listened.
After teaching, we row to Long Xuyen,
And Sa Dec where we say all in poems.
We faked a wretched, castaway couple,
Lost in midtown they look dumb and rural.
What a misery for the populace!
With Soc-Trang markets we touch base.
Wherever we come, they look in tatters,
We show them the upcoming disasters.
Many walk up and down the streets,
But no one has actually practiced.
What a pity for the world indeed!
They don’t know where the Tao is to seek.
Once we leave the big city area,
The Phoenix Boat arrives at Bac Lieu.
So many in this market are cruel,
Most are indigenous and Teochew.
After we have covered the whole town,
We went to Ca Mau to expound.
For the people of this market,
Myriad future events that go berserk.
Our journey is very toilsome,
Only if the worldly practices Buddhism.
It costs no cent for the practicer,
But it will release them from the world.
Master and disciples have toiled about,
Only if no one suffers, we’ll calm down.
We flew to the Go Cong province,
It is ‘cause we love the local populace.
There used to be a deluge here,
Later sufferings are closer to this area.
Our love for them remains intact,
All over, we like a troupe teach and act.
Then for Ba Ria, we separate,
We arrive by the daybreak.
This market is packed,
Palm cocoons heaped with raw grapes.
Here we multiply by ten,
We schmooze selling San Dong drugs.
Everyone is expecting,
To see how this troupe is performing.
We sing songs, yet with a trauma,
Talking about the bloodshed in China.