Kể từ nay Tiên, Phật, Thánh, Thần,

Lo dạy-dỗ dương-trần chẳng xiết.

Đức Thượng-Đế ngự đền Ngọc-Khuyết,

Nhìn dương-gian cũng luống thở dài.

Thấy chúng- sanh trau-trỉa mặt mày,

Chớ chẳng chịu trau tâm trỉa tánh.

Kẻ đói khó người sang hay lánh,

Bước lại gần chê lũ tanh-hôi.

Cõi ta-bà Ta thấy hỡi ôi!

Sầu bá-tánh quá nên kiêu-cách. [510]

Người tàn-tật đui-cùi đói-rách,

Ít có ai để mắt nhìn vào.

Chuộng những người dù võng sắc màu,

Cậu với mợ, ông-thầy, cô-bác.

Thị kẻ khó như rơm như rác,

Ta quá rầu đài-các văn-minh.

Mấy ai mà giữ dạ sắt-đinh,

Theo Tông-Tổ của mình thuở trước?

Đầu với tóc áo quần láng-mướt,

Chữ lanh khôn của quỉ của ma. [520]

Chớ nó không có giống người ta,

Ma với quỉ sanh người hung ác.

Lo tập luyện những câu đờn hát,

Chớ chẳng lo dạy-dỗ ngu-khờ.

Để cái tâm yên-lặng như tờ,

Coi Ta nói câu nào bất chánh?

Rán bắt chước làm theo Phật Thánh,

Nếu thiệt người thì biết thương người.

Thấy kẻ khờ quê dốt ngạo cười,

Nào có lấy lời chi chỉ bảo. [530]

Ta thương xót lo tần lo tảo,

Chẳng thấy ai rể thảo dâu hiền.

Làm cho người Thượng-Cổ thêm phiền,

Rất đau xót cho nòi cho giống.

Biết chừng nào được qui nhứt thống,

Khắp hoàn-cầu dân biết thương nhau.

Nhắc ra thì dạ ngọc đớn-đau,

Không nhắc đến biết đâu dân sửa.

Cơm được chín ta nhờ có lửa,

Dân được vui nhờ lúc khải-hoàn. [540]

Phật Như-Lai cho phép Khùng troàn,

Cho bổn-đạo khắp nơi đặng biết.

Ai chửi mắng thì ta giả điếc,

Đợi cho người hết giận ta khuyên.

Chữ nhẫn-hòa ta để đầu tiên,

Thì đâu có mang câu thù-oán.

Việc hung-ác hễ vừa thấp-thoáng,

Chữ từ-bi ta diệt nó liền.

Sự oán-thù đáp lại chữ hiền,

Thì thù-oán tiêu-tan mất hết. [550]

Chữ bạn tác dầu cho đến chết,

Cũng keo-sơn gắn chặt mới là.

Bước ra đường ăn nói thiệt-thà,

Dầu khôn-khéo cũng là giả dại.

Nếu tranh-đương ắt ta bị hại,

Thêm sa-cơ lại bị xích-xiềng.

Vì đời nay chúng nó dụng tiền,

Ít ai dụng chữ nhơn chữ nghĩa.

Theo học Đạo mặc ai mai-mỉa,

Ta cũng đừng gây-gổ với người. [560]

Được mấy điều thì đáng vàng mười,

Thiệt hiền-đức có ai mắng chửi.

Xưa đức Thánh luận bàn cái lưỡi,

Ngài nói rằng các việc tại mầy.

Thuận với hòa hay ghét với rầy,

Cũng cái lưỡi làm thầy các việc.

Phải kiếm cách đặng ta trừ tuyệt,

Lấy tâm thần làm chủ mới mầu.

Cũng chẳng nên theo tánh võ-hầu,

Thấy chẳng nói mà nhăn mà nhướng. [570]

Hãy liệu sức chớ nên nói bướng,

Dầu việc chi liệu lượng mà làm.

Điên Khùng nầy chẳng có nói xàm,

Nói những chuyện từ-bi bác-ái.

Nếu bổn-đạo còn ai làm sái,

Coi kệ này mình sửa lấy mình.

Ta không tranh mà cũng không kình,

Cho bá-tánh gièm-pha thỏa chí.

Ai làm phước in ra mà thí,

Thì được nhiều hạnh-phúc sau nầy. [580]

Chốn non xanh dạy-dỗ cáo-cầy,

Xuống trần-thế ra tay dắt chúng.

Tới với Ta chớ đem đồ cúng,

Chỉ đem theo hai chữ thành-lòng.

Chẳng có cần trà, quả, hương nồng,

Mong sanh-chúng từ-lòng hối-ngộ.

Kẻ xa-xuôi có lòng ái mộ,

Xem Kệ nầy tu tỉnh tại nhà.

Ở ruộng đồng cũng niệm vậy mà,

Phật chẳng chấp chẳng nài thời khắc. [590]

Chay bốn bữa ấy là quy-tắc,

Của kẻ Khùng chỉ dắt chúng-sanh.

Con Phật thì chẳng có khôn lanh,

Đời văn-vật khôn ma khôn quỉ.

Lo trang-sức kim-thời huê mỹ,

Rồi phụ-phàng tục cổ nước nhà.

Trong tâm thì chứa chữ gian-tà,

Chớ chẳng chứa tấm lòng bác-ái.

Học chữ nghĩa cho thông cho thái,

Đặng xuê-xang đài-các xe-tàu. [600]

From now on, Buddhas, Saints, gods and Fairies,

They will be too busy teaching the worldlies.

The Jade Emperor reigning in His Jade Crescent,

Heaves a sigh as He looks over the sentients.

Who He sees only care about their faces,

Rather than improving their personal qualities.

The wealthy are inclined to avoid the poor,

And call them ‘stinking hordes’ they encounter.

How miserable is the Sa-Ba world!

We are sad to see people being too haughty.

To the leper, the disabled and the hungry,

Those who have paid attention are not many.

They prefer members of high society,

Adulating the holders of high status.

However, they treat the needy like dust,

We are dejected with this civilized luxury.

Few are deemed committed as strongly,

To follow their Ancestors’ traditions?

They have glossy hair and fashions,

But they are clever and yet wicked.

Rather than belonging to the human breed,

As the devils have created a cruel race.

They are only keen to rehearse serenade,

Rather than educating the illiterate.

Let your mind be as quiet as a lake,

And point out what we said is wrong?

Follow what Buddha and Saints were doing,

Whoever is a real human must pity the human.

They ridicule those who are rustic and plain,

Rather than providing them with any guidance.

For compassion we work with endurance,

But we find no suitable son or daughter-in-law.

This causes the Ancient People more sorrow,

An acute pain they feel for their breed.

What is the day there be a unity,

When people the world over love each other?

Each time we recall it, our hearts really hurt,

Otherwise you will not know how to improve.

We owe our cooked rice to fire in the stove,

People owe their joy to their time of victory.

Lord Buddha has allowed Mad,

So We may propagate the Tao to the mass.

Whoever scolds you, pretend not to hear,

When they calm down, your advice will help.

Should forbearance come as your first step,

There will be no more enmity.

As soon as there is any symptom of cruelty,

You should destroy it with your kindness.

If enmity is answered with your  gentleness,

Then all this  rancor will totally dissipate.

Friendship must stay firm to your last breath,

Your bond will hold at its best hardness.

In public, speak with candour and frankness,

Though you’re ingenious, pretend a dullard.

If you challenge, you must be hit hard,

If you're disadvantaged, you may be pilloried.

‘Cause today’s world adores money,

Few will uphold righteousness.

Don’t bother about any slanderousness,

Nor argue with anyone but focus on Tao lexicon.

Such things done, you deserve to be a champion,

A really virtuous should rarely suffer a harangue.

Lord Confucius used to talk about the tongue,

Saying every problem comes from this bloke.

Harmony or disharmony, love or loathe,

It is the tongue which dictates.

But which you should seek to eradicate,

It is good to take full control of its ways.

Don’t copy the character of the monkey,

Seeing people, It does not say but grimace.

Know your limits so that you don’t overstate,

Whatever you do, do it within your capacity.

Nonsense is never wanted by Mad and Crazy,

Except for compassion and tolerance’s sake.

If any of you felt that you still made a mistake,

Read this sermon to correct it.

We neither contest nor challenge any bid,

We let them gossip whimsically.

If you want good merits, publicate it for free,

Your happiness will later be received.

On forest hills, animals are Our trainees,

Down in the world, We are mass leaders.

Present no offering as our visitors,

It is only the candor that you should bring.

We don’t need tea, fruit, incense or things,

And wishthat you would kindly understand.

If our admirers come from a distance.

They can practice at home with this Rite.

If you are busy at farmwork, you may also recite,

And Buddha never minds any schedule.

Being a four-day vegetarian is the rule,

By which Mad guides the sentient being.

Being Buddha’s progeny must not be cunning,

As the materialistic cunning is devilish.

They put on a modern appearance to embellish,

Then betray their nation’s old traditions.

Their minds are filled with perversions,

Instead of being impregnated with loving kindness.

They attend school for the sake of knowledge,

So that they can enjoy a luxury.

unsplash