Hốt thời cắc bảy cắc ba,
Nó đòi năm cắc người ta hoảng hồn.
Lành bay còn ác lại tồn,
Đến chừng lập Hội xác hồn lìa xa.
Mấy anh thầy thuốc Lang-sa,
Cũng là mổ mật người ta lấy tiền.
Xin trong anh chị đừng phiền,
Đồng bạc đồng tiền là thứ phi ân.
Muốn sau dựa được Các-Lân,
Hãy nên trau sửa hiền-nhân mới là. [310]
Những người quê dốt thật-thà,
Cũng nên tu niệm nhờ mà thân sau.
Lập đời mới biết thấp cao,
Bây giờ chưa biết ai thau ai chì.
Đời xưa có Ngũ-Viên-Kỳ,
Đem tài học thuốc hiến thì cho dân.
Người xưa còn chẳng cần thân,
Miễn cho trong nước chúng dân được nhờ.
Để tâm yên-lặng như tờ,
Nghĩ suy lời lẽ tỏ mờ thể nao. [320]
Luận xem thế sự thấp cao,
Khuyên dân hãy bớt làm màu hiếu nhi.
Bớt bỏ rình-rang một khi,
Nếu cha mẹ chết làm y lời nầy.
Là lời truyền-giáo của Thầy,
Bông hoa cầu Phật hiệp vầy đi chôn.
Còn mình muốn đãi làng thôn,
Thì là tùy ý đáp ngôn cho người.
Gẫm trong thế sự nực cười,
Chẳng lo cải sửa cho người tâm ngay. [330]
Mình làm chữ hiếu mới hay,
Chớ mướn người ngoài cầu nguyện khó siêu.
Muốn cho tội lỗi mòn tiêu,
Thành tâm cầu nguyện sớm chiều mới hay.
Mục-Liên cứu mẹ bằng nay,
Nhờ người hiếu hạnh tâm rày từ-bi.
Ai ai hãy rán mà suy,
Thương đời Ta tỏ chuyện ni rõ-ràng.
Làm tuần trà rượu xình-xoàng,
Rồi thì chưởi-lộn mà an nỗi gì? [340]
Dương-trần làm chuyện dị-kỳ,
Tạo nhiều cảnh giả chơn thì chẳng theo.
Của tiền chớ có bỏ theo,
Chết rồi tế-lễ bò heo làm gì?
Nếu ai biết chữ tu trì,
Cha mẹ còn sống vậy thì cho ăn.
Không làm để ở lung-lăng,
Chưởi cha mắng mẹ lăng-xăng thiếu gì.
Ở cho biết nhượng biết tùy,
Vui lòng cha mẹ vậy thì mới ngoan. [350
Đạo là vốn thiệt cái đàng,
Ta ra sức dọn cho toàn chúng-sanh.
Thôi thôi bớt miệng hùng-anh,
Ở nơi cửa khẩu thiệt rành tiếng ni.
Chưng bày quân-tử làm chi,
Của đồ hổ-bịt vậy thì xưng hô.
Lũ đàng lũ điếm hồ-đồ,
Anh-hùng quân-tử xưng hô rền trời.
Gặp ai mắc nạn cười chơi,
Chớ không ra sức giúp đời điều chi. [360]
Hổ mình là bực tu mi,
Chưa tròn bổn-phận mà ti tôn mình.
Kể từ thượng lộ đăng trình,
Vào Nam ra Bắc mặc tình bôn-phi.
Khuyên răn trần-thế một khi,
Tuồng đời sắp hạ bằng ni rõ ràng.
Dương-gian làm huyễn nói càn,
Cùng xóm cuối làng đâu cũng như đâu.
Hò reo giục trống nhiều câu,
Sai đồng khiển quỉ nói lâu nực cười. [370]
Ta khuyên hết thảy các người,
Nhiều chuyện trò cười hãy bỏ bớt đi.
Đừng hò đừng réo làm chi,
Nghinh-ngang kêu múa có khi hại mình.
Nghe không thì cũng mặc tình,
Nói cho rõ-rệt dân tin không là.
Quan-Âm Nam-Hải Phổ-Đà,
Cùng Thầy ra lịnh nên Ta giáo-truyền.
Thánh Thần không phải thiếu tiền,
Mà kêu mà réo xuống trần mà sai. [380]
Nam-Mô Quan-Âm Như-Lai,
Cầu xin chư Phật cứu nay dương-trần.
Khuyên đừng chưởi Thánh mắng Thần,
Xưa nay thứ lỗi thế-trần chẳng kiêng.
Lưỡng Thần ghi chép liên-miên,
Nào tội nào phước dưới miền trần gian.
Tâu qua Thượng-Đế Ngọc-Hoàng,
Dương trần hung ác đa đoan quá nhiều.
Chúng-sanh ngang-ngược làm liều,
Ngọc-Hoàng Ngài muốn xử tiêu cho rồi. [390]
Minh-Vương khó đứng khôn ngồi,
Thảm thương lê-thứ mắc hồi gian-truân.
Trước đền mắt ngọc lụy rưng,
Quí yêu bá-tánh biết chừng nào nguôi.
Làm sao cho dạ được vui,
Cúi đầu lạy Phật cầu xin cứu trần.
Lời khuyên xưa cũng một lần,
Nay mượn xác trần xuống bút ra cơ.
Khôn-ngoan nghe nói ngẩn-ngơ,
Ngu-si thì tưởng như thơ biếm đời. [400]
A herbal pack normally costs one cent seven,
They charge five cents causing one frightened.
The bad deed remains while the good flies away,
They lose their souls and bodies on the Assembly.
Also there are French-educated doctors,
They even slit the belly of people for silver.
I beg the pardon from the medical elite,
The silvery coinage is an ingratitude.
If you reserve a seat in a Royal Palace,
You should train in decency and nobleness.
Those people who are rustic and candid,
For their next life’s sake, should also practise.
One only tells who is wiser on Judgement day,
Now no one knows who is brass or lead to say.
Formerly, Ngu Vien Ky , three dedicated medics,
Who used medical wisdom to help the public.
The ancient elite braved their hardships,
Provided every one could rely on their tonic.
When your mind is left entirely at peace,
You will thoroughly understand my deep speech.
See who better accounts for social affairs,
And don’t pretend to have your filial piety airs.
Don’t perform much of an extravaganza,
Take my word when your parents are no longer.
This is an exhortation from the Master,
To send them for burial, you offer flowers.
If you want to give your neighbors a treat,
It depends on how you understand the need.
Deep down, the mundane look ludicrous,
To gain veracity, they are not so anxious.
You should pray for your parents yourselves,
Rather than relying on someone else.
In order for their past sins to dwindle away,
It is good that you commit day and night to pray.
Muc Lien saved His mother, it is worth a lesson,
Owing to his filial piety and compassion.
All of you should take this seriously,
For your sake, I clearly tell you this story.
What is the point you hold a luxuriant party,
Where likely arguments destroy harmony?
The earthlings do many strange things,
They don’t follow the truth, but the fallacy.
Don’t send votive monies with the cadaver,
Can the dead take beef and pork you offer?
If you know how to practise filial piety,
While they are alive, nourishing them is better.
By contrast, you behave disobediently,
Abusing parents is not a minority.
Live in such a way that is kind and flexible,
It should be wiser to make your parents happy.
The Way is fundamentally an avenue,
I endeavor to prepare it for all of you.
Don’t boast yourself you are really a hero,
You say it too fluently from your mouth.
For what is it to pretend as gentle people,
As a laughing stock, yet they claim the title.
The meretricious try to make an outreach,
Confusing themselves as heroes as in fable.
Seeing someone in dire straits, they just deride,
They don’t lend a hand nor do they even mind.
They do not feel ashamed of being a man,
They haven't done their duties but are arrogant.
Since, from South to North, I set out my journey,
I traveled to and fro around the country.
I have more than once advised the masses,
That the course of the world is going to crash.
People behave without a self-reflection,
Wherever I go, I have not seen much difference.
The loud chorus, drum beating, utterance,
Those lengthy exorcises create a derision.
I advise all these people to quickly abandon,
Those nonsensical things which should not go on.
Don’t chant, don’t call, don’t dance, that is useless,
These performants may incur a self-destruction.
I don’t care whether or not you listen to me,
I have to say even if you don’t believe.
The Kwan-Yin Southern Sea Buddha and my Master,
Gave me the order to launch this journey.
It is true that Deities never owe anyone' debt,
Why do they ever call them down here for help?
Namo Kwan-Yin Suchness Buddha.
I pray for Lord Buddha now to salvage the world.
I urge you not to scold and scorn the Deities,
Who have since been sparing you from penalties.
Two gods have been recording your behaviors,
The good and the bad, all are from the world.
Which they report to the Heavenly Emperor,
That the cruelties and fallacies go overboard.
The worldlings have been rowdy and precipitous,
The Emperor thought of sending His Destroyer.
The King paced up and down, for a great pity,
Deeply moved by the advent of a tragedy.
At the Imperial Court His jade eyes shed tears,
When He would hardly get over His empathy.
How could I make Him feel no further depression?
I kneel and ask Him to let me launch a mission .
That had been done once and, now in lay body,
I wrote up scriptures with a Mystic prophesy.
The astute people who heard me felt panic,
The ignorant who heard me deemed me sardonic,