ĐẾN LÀNG NHƠN-NGHĨA (Cần-Thơ)
1. Vui mừng gặp chốn hiền-lương,
Dốc lòng mở cửa Phật-đường độ dân.
Làng Nhơn-Nghĩa để chân đến chốn,
Thấy dương-trần trà-trộn tà tâm.
Oai Thần đem Đạo huyền-thâm,
Nhiệm-mầu phổ-độ âm-thầm ai hay.
Mẹo đã hết, Rồng bay vơ-vẩn,
Khắp hoàn-cầu nghịch lẫn cùng nhau.
Lê-dân trăm họ xáo-xào,
10. Rã-rời phụ-tử, máu đào nhuộm tuôn.
Thương quá sức bắt cuồng tâm-não,
Quyết cứu người dùng Đạo phổ-thông.
Ước-mơ cho được đại-đồng,
Tràn-trề khắp cả, Lạc-Hồng thảnh-thơi.
Nhìn vạn-vật cuộc đời ngao-ngán,
Bởi hoàn-cầu thù-oán cứ gây.
Vẽ hình rồi lại vẽ mây,
Vẽ tranh Thiên tạo Bồng-Lai cảnh tình.
Lại thêm vẽ phù-sanh cõi tạm,
20. Dắt hồn người hắc-ám khỏi mang.
Cầu cho cuối xóm cùng làng,
Trẻ già lớn nhỏ Phật-đàng yên thân.
THI
Luân-thường nặng nợ phải vai mang,
Nhuần gội thừa ân của Phật-đàng.
Cố-gắng tâm trì theo đến chốn,
Một ngày vinh-diệu ắt bằng-an.
Bằng-an bốn biển khỏi đua tranh,
Bởi khắp bá-gia được chí lành.
26. Trau-sửa tâm phàm tìm cội cũ,
Về nơi Tiên cảnh mới nhàn-thanh.
Nhàn-thanh tìm-kiếm, kiếm nơi tâm,
Phật cũ ngày xưa hãy rán tầm.
Nhành lá sum-sê màu đượm vẻ,
Non Thần biến đổi hết rừng lâm.
Rừng lâm cây đá thấy ngày nay,
Mà ruột Năm Non có các đài.
Chờ đợi con hiền noi tục cổ,
Tới thời Thượng-cổ điểu hòa mai.
VÕ-võ đêm thanh nức giọng vàng,
40.Kiểng cây sum MẬU đượm mùi nhang.
Phù-dung rã gánh thân yên nhã,
THẠNH-thới gia trung gặp chữ nhàn.
Chữ nhàn vô sự mới nên Tiên,
Bát-Nhã từ đây gặp cửa thiền.
Bể giác, bờ mê ngày vượt khỏi,
Lánh đời tục-lụy rứt tiền-khiên.
Tiền-khiên kiếp tạo bởi trần thân,
Đạo diệu giồi-trau lập chí cần.
Luyện tánh, trau tâm cho sạch-sẽ,
50. Rứt rồi nợ thế khỏi ưu-phiền.
Ưu-phiền thường sự chốn Ta-bà,
Phật cảnh mau về ắt lánh xa.
Tỉnh-ngộ từ đây người gặp chủ,
Phủi trần tìm-kiếm chữ Ma-ha.
Ma-ha mùi ngọt mật cùng đa !
Cảnh thế nhìn xem lũ cáo-xà.
Múa gút nhăn nanh ưa thịt béo,
58. Nào khờn dạ ái của thiền-gia.
Thiền-gia chí cả dốc hành thân,
Diệu-diệu truyền thi cảm-kích thần.
Những tưởng thói đời, ôi ! chát lạt,
Đạo mầu siêu-việt của Thiền-lâm.
Thiền-lâm Phật Thích thuở xưa kia,
Non tuyết rèn ra Bát-Chánh (2) kìa !
Phổ-hóa dân lành trong khắp chúng,
66. Hoàn-cầu bốn biển khắp danh bia.
(Mấy bài tứ cú trên đây Đức Thầy trao cho ông Võ Mậu-Thạnh ở làng Nhơn-Nghĩa).
Luồng thanh điễn nhoáng qua như chớp,
Chuyển căn tiền nhắc lớp Người Xưa.
Phật, Tiên vận-chuyển lọc-lừa,
Kiếm con hữu phước mà đưa trở về.
Ôi ! khổ thảm bốn bề sóng dậy,
Dòm lừng trời lửa cháy liên-miên.
Tiêu-điều sản-vật điền-viên,
Thần-thông biến-hóa dưới miền Trung-Ương.
Ngục-môn đầy quỉ vô-thường,
Dắt hồn kẻ bạo Diêm-Vương luật trừng.
Nhìn xa nước mắt rưng-rưng,
Thương đời mê-muội, trầm-luân hoài-hoài.
Tay hạ bút viết bài chung cuộc,
80. Ai rõ lòng con cuốc khởi kêu.
Thân Khùng vận bĩ trớ-trêu,
Phiêu-lưu trôi giạt, danh nêu khắp cùng.
Ai giàu-có thung-dung thanh-nhã,
Ta lo đời sắt đá bền gan.
Âu-sầu nức giọng riêng than,
Trách dân chẳng sợ hùm lang cứ gần.
Nhơn-Nghĩa (Xà-No), Ngày 29 tháng 4 Canh-Thìn.
VISIT AT NHON NGHIA VILLAGE
Happy to come across a fine place,
I firmly propagate Buddhism for salvage.
When I set foot on the Nhon Nghia village,
When wickedness mingles with the lay.
Godly Power brings the mystical Way,
Who knows He’s distributing beatitude.
Once Rabbit is gone, Dragon flies confused,
Global adversity makes peoples wrathful.
All the populace is distressful,
Families are in tatters, shedding blood.
I’m so moved that I could go nuts,
Propagating Tao, I pledge to save humans.
I dream for the world to be cosmopolitan,
Everywhere, Lac-Hong will enjoy peace.
Unfortunately, social life is too bleak,
‘Cause global enmity keeps coming about.
I paint shapes, then I paint clouds,
I paint the idyllic Fairy Land.
I also paint the world as transient,
Guiding human souls from darkness.
For the villagers of all ages,
I pray for you to get Buddha’s graces.
POEM
Confucian ethos weigh on your shoulders,
To be imbued with Buddha’s favors.
Keep being mindful all the way through,
Your exaltation will one day come true.
Four seas once at peace, all rivalty is gone,
As all have a wholesome aspiration.
Cultivate yourself in search for an old root,
Only on Fairy Land will your rest be good.
Seeking an exaltation, seek in your mind,
In search for the old Buddha, always strive.
With lush foliage which looks pictoresque,
The Mountain will change all its virgin forest.
Though one sees only trees and rocks today,
The Five Hills are a castles’ hideaway.
They wait for scions to uphold their customs,
On the Ancient Age, birds chord with plums.
I stay up to kindle someone’s sense,
Mậu’s luxuriant trees are niffy with incense.
Quit cotton roses and you will be reprieved,
THANH-Thới’s family will be relieved.
Trouble-free, you may get on an Fairy path,
As of now, you meditate to obtain Prajna.
The day you should get enlightened,
You get rid of your previous lives’ burdens.
Your old burdens arise from self-immersion,
Cultivate Tao as needed for your vocation.
Train your character and cleanse your mind,
All debts paid off , you won’t be contrite.
Contrition is common to the world of Sa-ba,
Hasten back to Buddhaland and you’re afar.
Awakened, you’ll hereafter meet your lord,
Dusted off, the Ma-ha must be sought.
The Ma-ha is extremely sweet as honey!
Foxy and sneaky hordes rule the worldly.
They bare their fangs and crave fat meat,
This never wears off a zenist compassionate.
The zenist endeavors to achieve their goal,
Odes are so mystical as to move souls.
Sadly, worldly manners are a disgrace!
Tao transcends it as is from a Hermitage.
Hermitage is of Ancient Sakyamuni Buddha,
Snowy scarps melt out the Noble Eightfold Path!
His popular edification has rapidly grown.
As His global reputation is well-known.
(The above poems of four sentences were handed by Master over to Mr. Võ Mậu-Thạnh at Nhon Nghia Village)
A pure lightning descends like a flash,
I transmigrate from the Person of Past.
Buddha and Fairy run a screening test,
In search for the meritorious to fetch.
What a disastrous tsunami from all over!
A mid-air blaze keeps going undeterred.
Myriad assets and fields are all gone,
Godly powers demonstrate on Central Zone.
The hells are full of Impermanent devils,
Escorting brutes’s souls to Hell King’s tribunal.
From afar, my tears well up streaking down,
I pity the worldly who, ignorant, always drown.
I lower my hand to write the final oracle,
Who understands cuckoos’ first call?
Mad’s misfortune is ironical,
Albeit adrift, my repute has gone global.
Despite the rich being cozy and comely,
Society is in my ironclad care and custody.
Sadly I try to voice my own reproach,
Against folks braving tigers and foxes.
Nhon Nghia (Xa No River)
On 29 April Metal Dragon (Canh Thìn)
(Written By Lord Master Hoa Hao)