Cho Ô. Sung Biện T. Hòa-Hảo

Quan trường nhiều lũ sói tà,

Miệng là mãnh hổ, ý là sài lang.

Vinh-quang đâu có vinh-quang,

Tâm còn ích-kỷ tánh còn hại dân.

Có thân chẳng liệu lấy thân,

Cười người điên dại sao gần Tiên bang.

Nực cười cho đứa vũ phu,

Đui mù chẳng sợ cứ mà gièm pha.

Sau nầy sẽ biết mặt ta,

Tiên, Thần cũng chịu quỉ tà cũng cam.

Dương-trần lắm nỗi đớn-đau,

Tu hành chẳng chịu, đạo mầu chẳng theo.

Cứ lo ngửa mặt cười reo,

Trước cười sau khóc khóc rồi lại than.

Than rằng: tà quỉ ác-gian,

Chẳng cho bá-tánh được toàn thây thi.

Mấy năm trí óc còn ghi,

Lời Thầy để lại có thì sai không.

Hòa Hảo, tháng 7 năm Kỷ-Mão.

Lời Bình

Sung Biện: là tên gọi thế cho Phó Cai Tổng, Tổng là đơn vị hành chánh giữa Huyện và Xã, thời Đông Dương thuộc Pháp. Chữ T. là chữ viết tắt của Tâm, tức là Trương Minh Tâm, (từ 1886 đến 1962). Gia đình ở dưới Chợ Đình khoảng 300 thước. Thấy Đức Huỳnh Giáo Chủ còn trẻ tuổi mà khai sáng đạo, mặc cho người khác khuyên lơn, ông không tin ngài là vị cứu thế lâm phàm độ chúng, cho Đức Thầy là người điên khùng, ma quỷ nhập vào. Sau này, ông thấy lỗi, ăn ăn, đến tạ tội với ngài nhân lúc đi khuyến nông, năm 1945. Sau đó, ông phát tâm quy y theo Đức Thầy và, cùng với con cháu của mình, đều là thành những tín đồ thuần thành và trung kiên. Về cuối đời, ônhg bị bệnh rất nặng và qua đời. (Lời thuật của tín đồ PGHH đã có dịp tiếp xúc với gia đình ông Trương sau khi ông qua đời)

Quan trường: chỗ làm việc cuả các viên chức chính quyền.

Lũ sói tà: Sói thuộc loài mèo hay chó hoang, nặng từ 20 đến 35 kí, sống thành đoàn từ năm đến mười, thường tránh né con người. Tà, phản nghĩa của chánh, nói về những người giả dối, nịnh bợ kẻ trên, ức hiếp kẻ dưới, tham lam vô độ. Đức Thầy ám chỉ những người làm việc cho Tây, tưởng là mình được vinh dự, nhưng thật ra làm tay sai cho ngoại bang, đã làm nhục quốc thể, chứ có vinh dự gì mà khoe khoang, ý nói điển hình đến những người như ông Sung Biện. Những người này Đức Thầy nghĩ không xứng đáng gọi là viên chức đáng kính.


Đui mù: Người đui mù đây chính là Đức Thầy, vốn là vị Đại Bồ Tát, Tiên Thánh giả người phàm, tật nguyền, xuống trần độ dân, nhưng rất buồn khi thấy đại đa số quần chúng xem thường xem khinh. Ngài cho biết rằng những nầy sau này mới biết sự thật ngài là ai, chừng đó ăn năn ₫ã muộn.

Mấy năm trí óc còn ghi: Những gì Đức Thầy nói bây giờ, đã được và đang được tương lai chứng nghiệm. Lời ngài dạy tuy đơn giản nhưng chứa đựng những ý nghĩa thâm sâu mà người thường không thể thấy, hiểu ngay được. Vì lẽ đó, khi ngài mới khai đạo, nhiều người chưa tin tưởng vào những gì ngài dạy, khi thấy ngài mới hai mươi tuổi, mà có những lời giảng, tài trị bịnh như thần và kiến thức cùng tài hùng biện siêu vượt.

To Sung Biện T. at Hoa Hao

 ̣

Bureaucracy has many pervert wolves,

Wolf-like minds, tigerlike mouths, .

They have nothing to crow about,

For they’re selfish and harmful,

They don't care for their future,

How go to Heaven as an acerbic?

I chuckle at the bigotic,

They don’t fear the blind but deride.

They will know who I may be like,

Saint, god, and devil I may be.

The worldly will suffer calamity,

As they haven’t practiced the Tao.

They always face up, guffaw,

First laugh, second cry, then groan.

They groan: devils are too cruel,

To allow for the masses’ survival.

Many years on in memory,

Has My message applied aptly?

Hoa Hao, July 1939

Comments

Sung Bien, a title, in the French Indochina, is equivalent to the Deputy Chief of Canton, an administrative Unit, between the District and Village. T. stands for Tam, that is, Truong Minh Tam (1886-1962). His family was about 300ms from the Temple Market (Chợ Đình). When Master Huynh launched His mission, despite his neighbors’ dísuasion, he held that Master Huynh would be a mad person and possessed by an evil spirit. Later, he repented and asked for pardon from Master while on the agricultural campaign in 1945. Afterwards, many of his children and grand children were known as devoted Hoa Hao Buddhists. Toward the end of his life, Tam died of a severe disease. (This story is a senior Hoa Hao Buddhist's finding with  Mr. Truong's family).

Bureaucracy: the place where officials perform their duties.

Wolf and Pervert: Wolf is a feline (catlike animal), weighing 20 to 35 kilos, living in a pack of five to 10, shying away from human habitats. ‘Pervert’ is opposed to ‘the righteous,’ designating those who abuse their powers as sycophants and corrupt. By the wolf and pervert, Lord Master meant the Vietnamese who took pride in working for the French should be ashamed of being underlings for the French colonial power. Sung Bien is a typical example of these callous people who Lord Master thought did not deserve being called a decent official.

Blind: Lord Master who was Bodishattva, Saint, live Buddha, pretended to be layperson, disabled, but descended to save the world, and very sad that the folks have no regard for Him. He forewarned that these would later realize who He indeed was, and their repentance was too late.

Many years on in memory: Lord Master said what He said has been and will have been proven. His words were simple yet contained many profound meanings which the layperson couldn’t understand straight away. Therefore, when He just launched His mission, many of the village who saw him just 20 years of age, had not yet believed in His teachings until He demonstrated miraculous faith healing performances and an unimaginable wealth of knowledge and unsurpassed eloquence.

unsplash