NANG THƠ CẨM TÚ
SILKY POEMS
Trời thanh lặng gió đưa hiu-hắc,
Ngồi thơ phòng thân bắt lạnh lùng.
Gẫm xác trần còn cách cội thung,
Đâu có được giũ mùng quạt gió.
Cơn mừng vui nào ngờ lũ ó,
Vội bay ngang rồi xớt đi luôn.
Chữ ngậm-ngùi lụy ngọc ứa tuôn,
Nào phải giống chim muông điểu-thú.
Lìa quê-hương quên câu nghĩa cũ,
Bởi xác phàm hấp thụ đã lâu.
Cuộc lung-tung rối-rắm trời Âu,
Nên còn ngại bước đường trở gót.
Tiếng riêng than tai nghe thảnh-thót,
Trăm ngàn nhà bổn-đạo ước mơ.
Con lạc cha con hỡi u-ơ,
Thầy xa tớ ngẩn-ngơ thương mến.
Ngóng trông chờ vận-thời đưa đến,
Đặng chung cùng một tiệc quỳnh-tương.
Cây ngô-đồng hứng vẻ đượm sương,
Cho chim phụng mặc tình sè múa.
Cảnh sum-vầy mây lành bay tủa,
Cả trời Nam lưới bủa thiên-la.
Chữ Thánh Hiền mới được nôm-na,
Ta thỏa chí hô-hào trung nghĩa.
Giống hiền xưa bây giờ mới tỉa,
Dốc chờ ngày bông trổ thơm tho.
Tuy ngày nay chưa được ấm no,
Sau được dựa nơi non nhược thủy.
Đây trưng bày khuyên gìn cang-kỷ,
Đờn những câu tỉ-mỉ rung hồn.
Cho người lành dạ ái bắt nôn,
Cúi đầu trước qui-y Phật-Pháp.
Quản chi thân bị mưa, nắng táp,
Nơi sang giàu ấm-áp mặc ai.
Vẽ cho dân lập chí râu mày,
Phá tan óc tinh-thần nhu-nhược.
Thân nặng-nề như chim ô-thước,
Quyết làm xong cầu đá sông Ngân.
Nên chẳng màng báu ngọc châu trân,
Miễn con thảo nhuần ân Thánh-Đế.
Đứng anh hùng dựng nên thời-thế,
Sá chi loài trùng dế nhỏ-nhen.
Vội đem lòng cượng lý ghét-ghen,
Thêm cùng bớt tiếng kèn lời huyễn.
Chốn âm-ty ngưu đầu, mã diện,
Đang trông ngày tới số bắt hồn.
Cõi âm thần bịnh sái dịch ôn,
Chờ mãn phước ra tay bẻ họng.
Cửa Tiên-bang hãy còn khóa cổng,
Nhà cha xưa cửa đóng then gài.
Con nào hiền thì vẹn thảo ngay,
Đứa ngỗ-nghịch một mai đứt cổ.
Nhìn gương kiếng sao không biết hổ,
Lũ gian thần nào biết Tổ Tông.
Làm âu-sầu một góc trời Đông,
Bị miệng sói thổi lông tìm vít.
Văn cang-thường đem ra bày trích,
Vạch chỉ lời cổ tích người xưa.
Nghĩ vì đâu có cuộc giày bừa,
Cho lăn-lóc những người mới tỉnh.
Phải chi Phật lấy ngay bình tịnh,
Rưới cho trần được tĩnh chút tâm.
Mãi để câu vi diệu thậm thâm,
Cho sanh-chúng rừng lâm khó mở.
Được gió nhẹ ngờ đâu dễ thở,
Bỗng dông luồng âm khí nặng-nề.
Phải ngóng chờ cho phụng gặp kê,
Ấy thời đại Thánh Tiên trổ mặt.
Càng nhìn dân lòng tơ siết chặt,
Đau chi bằng đau khúc đoạn trường.
Ước sao mà thuận gió buồm trương,
Đò bát-nhã rước tôi lương đống.
Ngày vui tươi cũng đà lố bóng,
Cớ sao đời còn mãi say-sưa?
Không tìm Thầy đặng hưởng phước thừa,
Ngày lập Hội tay vin nhành quế.
Trau thân phận rạng danh hiếu đễ,
Thỏa dạ Thầy nơi chốn mây rồng.
Đừng chia lìa Bắc tổ Nam tông,
Chỉ biết giống Lạc-Hồng Thượng-cổ.
Tai nghe chi những câu ái ố,
Lòng từ-bi chớ cố lời gièm.
Đạo hiểu rồi ngon tợ gỏi nem,
Tuy cõi thế lấm-lem trần-tục.
Mây ganh hờn đầy lòng nghi-ngút,
Giữ dạ trong đừng đục mới mầu.
Thân bần tăng mặc bộ sồng nâu,
Cuộc thiên-lý một bầu đều hãn.
Đến kỳ thi danh Thầy chạm bảng,
Trên đài cao gọi các linh hồn.
Nay ngu khờ len-lỏi hương-thôn,
Sau đắc Đạo tiếng đồn bốn biển.
Giảng với sấm ra tài sửa kiểng,
Kệ cùng ca lựa tuyển con lành.
Tuy là ta không thể sanh thành,
Nhưng thương hết ra tài dạy-dỗ.
Đời phải biết suy kim nghiệm cổ,
Thông cơ-đồ dựng nghiệp Thánh Hiền.
Ta quyết lòng rứt nợ oan-khiên,
Cứu bá-tánh khỏi nơi lao-khổ.
A breeze flickers on a calm day,
I feel my room chilly all of a sudden.
Missing my far away parents,
I regret being unable to give them support.
To my surprise, eagles cut my joy short,
That flew over and snatched it away.
Oozing with tears, I feel great dismay,
I am not the same as birds and wildlife.
I just defer my home duties while in exile,
As I have long owed so much to them.
A chaotic Europe has faced a mayhem,
It’s why I hesitate to turn my steps.
While moaning as though bird chirps,
Thousands share the dream as co-believers.
Children stagger if they’ve lost their fathers,
Disciples falter when their masters are apart.
I aspire for my destiny to start,
So we can join the party for the divine.
Parasoltrees steeped with dews delight,
In perching phoenixes to freely spread wings.
Our reunion happens in clouds vaporing,
The whole South is covered with sky net.
Though my saintliness is not so high, yet,
It is enough to appeal for righteousness.
I now cultivate the old seeds of goodness,
And firmly wait until they flourish.
Though you’ve not yet met your basic needs,
In future, you’ill enter a fairyland (1).
This urges to observe our moral warrants,
I pluck strings which can vibrate your soul.
For the good-hearted to itch their bowel,
And take refuge in the Buddha and Dharma.
Despite a wide range of grueling weathers,
I disregard any kind of comfort and affluence.
Folks are urged to act as beard and mustache,
Never to crawl but to keep their heads high.
Though my body is as heavy as a black crow,
Building the Milky River (2) bridge is my resolve.
Thus I never covet gems and other treasure,
Provided the good absorb the Holy Grace.
As heroes, they rather create their own age,
Than bothering about tiny worms and crickets.
These are impulsive and jealous,
Embroider stories and exacerbate fallacies.
In hell, bulllike heads and horselike faces,
Wait for them to die then catch their souls.
Cholera and plague from the netherworld,
Break the necks of those who ran out of merits.
The Fairy Land has still locked its gates,
Fastened is the ancient fathers’ house.
The good have worked their duties out,
The insolent will be beheaded in future.
Why aint they ashamed with the mirror?
Disloyal noblemen ignore their Ancestors.
They have withered the Eastern culture,
Which was bad-mouthed by fussy critics.
They brought out to dismiss Confucian basics,
Exposing the literature of ancients.
I wonder why they are so mordant,
That the new learners lose the mettle.
I should have grabbed the honeydew bottle (3),
To calm down the worldly with its sprinkling.
The mystic is always left so challenging,
That it is impregnable like a thick jungle.
I thought the breeze would’ve been breathable,
Abruptly a macabre current of air blows over.
I yearn for a phoenix and chicken encounter,
It is the time Saints and Fairies show up.
Looking at people, my heart tightens up,
No pain is worse than that of gut-wrenching.
I wish that the prajna boat sails with wind,
To pick up the nobles of loyalty pledge.
The jovial day has shown its dawn break,
Why do the worldly ever get immersed?
Why not seek Master for merit surplus,
On Gathering, you will hold a laurel branch?
If you shine on your filial piety performance,
From heaven should Master be satisfied.
North and South affinities must not be divided,
As they belong to the Ancient Lac-Hong(5) only.
Don’t listen to flattery nor mockery,
The merciful don’t bother about dishonors.
Once Tao is grasped, it tastes like coleslaws,
Though it is smudged by the mundane.
The smokes of jealousy whirl and blend,
It is good to keep your mind in purity.
This humble monk wears a brown robe only,
Who possesses a predestiny knowledge.
On the exam, Master becomes a laureate,
I will call the souls from a high tower.
As a silly, I have been mingling with villagers,
When I attain the Tao, my name will resound.
Writing Oracles, I show my Bonsai know-how,
With stanzas, I choose my good children.
Even if I am not their parent,
I exert my efforts to educate all.
Society must infer the new from the old,
When I plan to build a sacred venture.
I firmly get rid of lingering rancors,
To salvage the world from its disturbance.
Gà lôi sớm mượn oai tố-hộ,
Có một ngày rớt lốt hổ-han.
Nhu hiền hòa nhược ắt thắng cang,
Đời cùng đạo bi hoan, ly hiệp.
Tấm lòng thành gian-truân chớ khiếp,
Đức từ-bi tiếp-dẫn linh-hồn.
Nén hương nguyền cầu với Phật-Tôn,
Ban phước-huệ cứu nàn dương-thế.
Nhớ thuở nhỏ nhờ ơn bồng-bế,
Nay được nên vai-vế trưởng thành.
Ngẫm cuộc đời hai chữ trược-thanh,
Thân hành đạo vang danh khắp chốn.
Nhưng ngặt nỗi gặp đời hỗn-độn,
Câu quân-thần, phụ-tử rã-rời.
Khuyên tu hành hao sức tổn hơi,
Chẳng hề mở miệng ra than trách.
Hãy bỏ dứt tánh tình kiêu-cách,
Các con lành khá chọn ngay đường.
Tuy thân Thầy lướt cuộc gió-sương,
Mà thỏa chí tang-bồng hồ-thỉ.
Câu trượng-phu là trang nghĩa-sĩ,
Chữ anh-tài của đấng trung-lương.
Phận tu hành đạm bạc rau tương,
Miễn cầu được an-khương bốn-bể.
Rung chuông lành bằng muôn tiếng kệ,
Gọi hồn người hành thiện truy kinh.
Ra khuyên dân hẹn có sơn minh,
Dìu bá-tánh hứa câu thệ hải
Miễn tâm được hư-vô tồn-tại,
Sống ở trần hối cải tiền phi.
Sống làm sao vẹn chữ tu mi,
Sống vùng-vẫy râu-mày nam tử.
Tự như nhiên oai-phong thiên tứ,
Bút thần-linh mượn mực tay đề.
E dương-trần công việc trễ-bê,
Nên giục-thúc nhơn-sanh cày cấy.
Dụng Bá-Nha lên dây đờn khảy,
Lo cho đời quên vóc ốm gầy.
Ngày hằng mong gặp hội Rồng-mây,
Xanh men-mét cũng thây thịt xác.
Đi tới đâu giúp người khao-khát,
Ngặt giếng sâu khó múc mau đầy.
Trong suốt ngày làm việc lây-quây,
Dùng giấy, mực trưng-bày đạo-đức.
Biết bao giờ gái trai tỉnh thức,
Trẻ cùng già đồng hiểu Phật-gia.
Nương hùng-phong trổi giọng cuồng-ca,
Ca cuộc thế ca câu khuynh-đảo.
Buổi nhập tiệc trải qua tràng pháo,
Khói mịt-mù văng xác đầy đường.
Cuộc đời nay như ngựa buông cương,
Khó dừng lại vó cu lụp-bụp.
Mặt nước biển lô-nhô lặn-hụp,
Chim đua bay, cá lại tranh mồi.
Ngọn thủy-triều nô nức sụt-sôi,
Bầu trái đất một phen luân-chuyển.
Ta là kẻ tu hành thiển kiến,
Xét thế-trần luận-biện đôi điều.
Chớ đâu nào bày việc trớ-trêu,
Muốn giác-tỉnh người mê trở lại.
Mong sanh-chúng học đều thông-thái,
Rèn tâm lành bác-ái trau-tria.
Hành đạo thiền cấp-cấp sớm khuya,
Lòng thương chúng khuyên-răn đủ thế.
Mà nào khác chợ trưa đồ ế,
Bán rẽ-rề ít kẻ hỏi mua.
Mảng lo theo lối mới tranh-đua,
Lại bỏ ngón se-sua học-thức.
Thân hèn-yếu lại vô năng-lực,
Chẳng tìm nơi thuốc nhiệm sửa gân.
Miệng toàn lời bắt-chước chúa Tần,
Muốn chôn sống anh-tài nhu-sĩ.
Nhưng mắc phải từ-bi lập chí,
Lược cùng thao, thao lược vẹn hai.
Của Thần Tiên đã sắp sẵn bày,
Nhờ ơn mọn giúp thêm chí cả.
Miệng nhích môi đầy văn tao-nhã,
Hạ bút thần thơ đã đề khai.
Khó làm cho Hiền-Thánh lung-lay,
Chỉ tưới nước vun phân cây quí.
Thêm mắc phải tay chàng Nhạc-Nghị,
Cận Thầy xưa định việc an dân.
Tiết trung-lương hiếu-nghĩa rạng ngần,
Ông Bàn-Cử mẹ ghi chạm thịt.
Luận sơ-sơ cho dân rõ tích,
Để chờ ngày hoán võ hô phong.
Ban cho đời thoát chữ cay-nồng,
Nay giục thúc câu quân tu ký.
Ngày nào mà Phật Tiên tọa vị,
Ấy thời lai bình trị muôn dân.
Khắp các nơi chư quốc xưng thần,
Trong bốn biển chúng dân lạc nghiệp.
Theo dõi gót người xưa mới kịp,
Vừng mây lành ngũ sắc hào quang.
Phật, Thánh, Tiên, Đông-Độ lướt sang,
Miền Nam-địa phân chia đẳng-cấp.
Nước cờ mới nay đà khởi sắp,
Trổ tài hay biển lấp non dời.
Dưới cùng trên ảm-đạm khí trời,
Cả thế-giới mưa hòa gió thuận.
If a turkey early puts on a paon’s appearance,
One day it will be ashamed of losing its skin.
The soft will win the hard with the feminine (6),
Life and Tao come and go, merry and sad (7).
The faithful shouldn’t fear all hurdles ahead,
When Lord Mercy will guide your souls.
Clasp incenses before Bhudda and kowtow,
For salvaging the world from disaster.
I remember the childhood I owed to the carer,
Thanks to whom I have become a grown-up.
As for purity and impurity in social hiccups,
Through practice, my name resounds all over.
But I must worry about society in disorder,
King-noble and father-son ties are loose.
Exhortation is an exhausting work to do,
Yet, I never utter a single complaint.
Give up on the character of disdain,
Benign children should go on a straight line.
Though, through harships, I, the Master, glide,
Yet, I feel happy to raise my spirit of bravery.
The man’s value equals a real loyalty,
The qualities of a socially responsible man.
The lot of a practicer is tied up with a vegan,
Provided hopeful peace covers four seas.
A good bell’s sound is worth a thousand verses,
I appeal for learning sutras and practicing.
Starting out on my mission, I have sworn in,
As a leader, I declare my firm commitment.
Only if your mental emptiness is permanent,
Repent for your old errors while in society.
Live up to your expectation of being manly,
Lead the intrepid life of a beard and mustache.
By nature, you are proud of your flair,
With a divine brush and ink, I write.
Lest the worldly should not be in time,
I urge you to be sturdy plowing.
Like Jiang ZiYa (7) used to pluck strings,
I care about life so much that I forget my body.
Daily I expect the Cloud and Dragon Assembly (8),
About my being pale, I don’t mind.
Wherever I go, I help those who aspire,
But, so many come to me that I hardly cope.
All day long, I am busy non-stop,
At writing to give people moral lessons.
I don’t know when boys and girls awaken,
When the young and old grasp Buddhism.
Follow the strong wind to voice epic rhythms,
Sing the course of events in disorder.
A party starts with a string of firecrackers,
All over streets, thick smokes and shreds toss.
Today’s world is like a reinless horse,
Which can’t easily stop galloping.
The sea surface is choppy and diving,
Birds fly and fish vie racing for preys.
Tides flock with ebullient waves,
The globe once makes a new phase.
I am a practicer with short knowledge,
Looking up the world, make a comment.
I don’t contrive a discouragement,
But wish to awaken the ignorant.
I wish sentient livings learn from the savant,
And to train in goodness and compassion.
Day and night, hastily practice meditation,
For people’s sake, I exhort in any possible way.
But my work is like a low sale in midday,
Grand sales do not attract enough buyers.
Chasing new styles, there’re contenders,
Who yet pretend being knowledgeable.
If you’re lowly as well as incapable,
Why not look for medicine to strengthen.
But to seek after the Chin King’s pattern,
To bury alive the Confucian talented.
But I must be tolerant and foresighted,
Being good either at strategies or tactics.
Owing to a predestinated logistics,
This humble can achieve his grand aims.
As my lips move, I’ve uttered elegant poems,
With a godly brush, I’ve written good proses.
Nothing can change the Saints’ souls,
Who focus on cultivating precious trees.
Now I face the situation like Nhạc-Nghị (9) ’s,
For mass peace, I planned with my Master.
With his loyalty and filial piety that glitter,
Mr. Ban Cu (10) ’s mother engraved it on his back.
I make a rough comment to remind the mass,
So they may wait for a supernatural event.
For the world to escape from their torment,
I now urge the Gou (11) soldiers (12) to remember.
Not until Buddhas and Fairies are governors,
Peace will spread across all the nations.
The states make a submissive declaration,
Worldwide peoples will enjoy prosperity.
Follow ancients' steps and you’ll be timely,
With the clouds radiating with five colors.
To the Orient, Buddhas and Saints glide over,
The Southern region (13) will form into strata.
The course of events has now taken a start,
I show my sea-filling and hill-moving talent.
A grey atmosphere embraces the firmament,
The global weather returns to its normal system.
Tạo nền móng Thánh-quân đặt vững,
Nơi triều-ca gầy-dựng tôi hiền.
Giờ mắc câu thiên lý vị nhiên,
Nên còn đãi thiên oai nấy lịnh.
Tỏ tình đời ít câu cung thỉnh,
Mong khán-quan vào cửa xem tuồng.
Cỏ cùng cây điểu-thú chim-muông,
Nhơn với vật huờn lai bổn-tánh.
Đó mới biết ai là Phật Thánh,
Ai thảo-hiền ai lỗi đạo nhà.
Đồng hát câu phụ-tử khải-ca,
Chúc trăm họ muôn nhà thạnh-thới.
NGÂM:
Bồ-đào rượu thánh trà tiên
Muôn năm cọng lạc chúa hiền tôi trung.
Nhơn-Nghĩa, ngày 29-5 Canh-Thìn.
Foundating a sustainable Holy kingdom,
The Imperial Court recruits its noble subjects.
Now that predestiny is yet to emerge,
I have to wait for Heaven’s mandate.
With all my warm welcome, I open the gate,
For all spectators to enter for a show.
All the vegetation, quadrupeds and fowls,
Men and animals will return to their original.
Then one will know who is supernatural,
Who is righteous and who is not.
Sing the father and son’s triumph in a chorus,
My wish for all to enjoy everlasting peace.
CHANT:
With jade bowls of saintly wine and tea,
Viva the sacred king and nobles together happy.
Nhon-Nghia, on 29 May, the Metal Dragon Year.