Chừng đau niệm Phật lăng-xăng,

Phật đâu chứng kịp lòng người ác-gian.

Thấy đời mê-muội lầm-than,

Ăn bạ nói càn tội-lỗi chỉn ghê.

Chữ tu không phải lời thề,

Mà không nhớ đến đặng kề Tiên-bang.

Nói nhiều trong dạ xốn-xang,

Cùng hết xóm làng tàn-ác nhiều hơn.

Thầy chùa như thể cây sơn,

Ngoài da coi chắc trong thời mối ăn. [210]

Buồn thay cho lũ ác-tăng,

Làm điều dối thế cho hư Đạo-mầu.

Di-Đà Phật-Tổ thêm rầu,

Giận trong tăng-chúng sao lừa dối dân.

Có thân chẳng liệu lấy thân,

Tu như lối cũ mau gần Diêm-vương.

Bá-gia lầm lạc đáng thương,

Nên trước Phật đường thọ lãnh dạy dân.

Dương trần nhiều kẻ ham sân,

Cứ theo biếm nhẻ xa gần người Điên. [220]

Lòng buồn mượn lấy bút nghiên,

Viết cho trần hạ bớt phiền lo tu.

Thương đời chớ chẳng kiếm xu,

Buồn cho bá-tánh hết mù tới đui.

Có chi mà gọi rằng vui,

Khắp trong bá-tánh gặp hồi gian lao.

Từ đây hay ốm hay đau,

Rán tu đem được Phật vào trong tâm.

Lời hiền nói rõ họa thâm,

Đặng cho bá-tánh tỉnh tâm tu hành. [230]

Ngày nay Điên mở Đạo lành,

Khắp trong lê-thứ được rành đường tu.

Nay đà gần cuối mùa thu,

Hết ngu tới dại công-phu gần thành.

Xác trần đạo-lý chưa rành,

Mấy ai mà được lòng thành với Điên.

Điên này sẽ mở xích-xiềng,

Dắt-dìu bá tánh gần miền Tiên-bang.

Không ham danh-lợi giàu-sang,

Mong cho bá-tánh được nhàn tấm thân. [240]

Thường về chầu Phật tấu trần,

Cầu xin Phật-Tổ ban lần đức ơn.

Nay đà bày tỏ nguồn cơn,

Cho trong trần-hạ thiệt hơn tỏ tường.

Phật, Trời thấy khổ thời thương,

Muốn cho lê-thứ thường thường làm nhơn.

Đừng ham tranh-đấu thiệt hơn,

Tu niệm chớ sờn uổng lắm dân ôi!

Hồng-trần biển khổ thấy rồi,

Rán tu nhơn-đạo cho tròn mới hay. [250]

Đừng ham nói đắng nói cay,

Cay đắng sau nầy đau đớn, sầu-bi.

Tu hành tâm trí rán trì,

Sau nầy sẽ thấy việc gì trên mây.

Đừng làm tàn-ác ham gây,

Sẽ có người nầy cứu vớt giùm cho.

Dương-trần lắm chuyện đôi co,

Phải dẹp vị-kỷ mà lo tu hành.

Kệ kinh tưởng-niệm cho sành,

Ngày sau thấy Phật đành rành chẳng sai. [260]

Lúc nầy thế-giới bi-ai,

Chẳng nói vắn dài Phật nọ tức tâm.

Mấy lời khuyên nhủ chẳng lầm,

Từ đây đạo hạnh được mầm thanh-cao.

Hồng-trần lao-khổ xiết bao,

Khuyên trong lê-thứ bước vào đường tu.

Xưa nay đạo-hạnh quá lu,

Ngày nay sáng tỏ đền bù ngày xưa.

Mặc tình kẻ ghét người ưa,

Điên chẳng nói thừa lại với thứ-dân. [270]

Quan-trường miệng nói vang rân,

Mà tâm dính chặt hồng-trần bụi nhơ.

Buồn đời nên mới làm thơ,

Cũng còn tai lấp mắt ngơ mới kỳ.

Người đời lòng dạ bất tri,

Trông cho làm bịnh dị-kỳ nó coi.

Dương-gian chậu úp được voi,

Giấu đầu rồi lại cũng lòi sau đuôi.

Nói nhiều mà dạ chẳng nguôi,

Việc tu bá-tánh bắn lùi như tôm. [280]

Tưởng Phật được lúc đầu hôm,

Đêm khuya muốn giựt nồi cơm của người.

Thế-gian nhiều việc nực cười,

Tu-hành chẳng chịu, lo cười lo khinh.

Người già ham muốn gái xinh,

Đến sau chẳng biết thân mình ra sao?

Xác thân cọp xé beo quào,

Còn người tàn bạo máu đào tuôn rơi.

Tu-hành hiền đức thảnh-thơi,

Ngay cha thảo Chúa, Phật Trời cứu cho. [290]

Bá gia hãy rán mà lo,

Kiếm Lão Đưa Đò nói chuyện huyền cơ.

Bấy lâu chẳng biết làm thơ,

Nay viết ít tờ trần-hạ tỉnh tâm.

Đến sau khổ-hạnh khỏi lâm,

Nhờ công tu-niệm âm-thầm quá hay.

Chừng nào chim nọ biếng bay,

Cá kia biếng lội khổ này mới yên.

Nhắc ra quá thảm quá phiền,

Bể khổ gần miền mà chẳng chịu tu. [300]

They hysterically pray when they fall sick,

Buddha can’t on time testify the wicked.

I see the lay’s ignorance and wretchedness,

Their sins are dreadful by profanity.

Practice is not a sworn propensity,

Why not keep it to reach the Fairy realm.

The more I talk, the more poignant I am,

As there are more of the cruel all over.

Monks resemble well-painted timber,

Inside rotten, outside it still looks good.

Shame for those monks being crooked!

They do things to spoil the Tao with fraud.

Amida Buddha is more distraught,

Angry why the monks have fooled people.

Having a life, take care for survival,

They see Hell King soon with their old ways.

The folks’ errors make them dismayed,

Thus, from Buddha I took the commission.

Many of the worldly like aggression,

Toward Crazy, they always show disdain.

Heavy-heartedly, I take to the pen,

To help the world relax and practice,

I love the mass and ask for no benefit,

Sadly, the masses are deadly blind.

Nothing gives me a bit of delight,

Time comes for people to meet the dread.

From now on, diseases are widespread,

Practice and implant Buddha in your mind.

My word illustrates the depth of the plight,

For all the people to mindfully practice.

Nowadays Crazy open the Tao for bliss,

For all folks to have a grip on the method.

Now the Fall nearly finishes its period,

When I nearly achieve all my utmost goal.

I have not yet been well-versed in moral,

How many are faithful to Crazy.

This Crazy will unchain all the lay,

Guiding them toward the Fairyland.

I don’t seek to be famous and abundant,

Only wish people get a lasting leisure.

Back to the Buddha, I often report,

Plead for Patriarch Buddha to kindly bless.

Now I reveal all from my head,

For people to understand good and bad.

The Supreme Being always commiserate,

Thus wanting you often to give alms.

Don’t crave fighting for triumph.

It won’t be wasteful if you practice keen!

The sea of sufferings has been seen,

It is best to fulfill the human obligation.

Don’t crave others’vilification,

This later will bring back sufferance.

Practice requires perseverance,

Clouds will reveal things you may see.

Don’t be cruel and aggressive,

And you will be salvaged by this savior.

Myriad discords exist in the world,

Give up selfishness to care for practice,

Ensure your sutra recital be rock solid,

And you’ll later see Buddhas, no doubt,

The globe is so aggrieved for now.

Briefly speaking, Buddha is one’s mind.

Make no mistake of my advice,

From now on, your virtue will germinate.

As too many afflictions are on the planet,

I urge you to enter the path of practice.

Your conduct hasn’t been polished,

Today shine it to make up for the past.

No matter if people are nice or harsh,

Crazy do not exaggerate with the public.

Mandarins talk with a loud rhetoric,

But their worldly minds are impure.

I write ode to relieve my displeasure,

But, strangely, many still pay no heed.

Their thinking is hard to predict,

They’re curious on my esoteric treatment.

Can a bucket cover up an elephant?

They can’t blindfold Saints with a thin veil,

Though talking a lot, I don’t feel well.

Their practice bounces back like prawns.

They think of Buddha by nightfall,

At night, they maraud for others’ belonging.

The world has a few laughable things,

They don’t practice, but are keen to smirk.

The old people desire the pretty girl,

Not knowing what their future will be like.

They will incur tigers and leopards’ bite,

Thugs will shed their blood all over.

Genuine practicers will never be freer,

The righteous will receive an Holy protection.

The masses must take a precaution,

Seek the Ferryman to talk about mystery.

I so far haven’t known how to do poetry,

Now I write a few pages to awaken people.

Later they shouldn’t suffer  from no upheaval,

Owing to their quiet yet superb practice.

When the flying birds are too sluggish,

The fish are lazy, will this disaster cease.

Speaking it out makes so many aggrieve,

A calamity nearing, people still hesitate.

unsplash