Hỏi qua tu niệm âm-hao,
Không biết câu nào trái ý Đạo Ba.
Buồn đời Điên mới bước ra,
Tay gay chèo quế dạo thì khắp nơi.
Đi hoài chẳng có nghỉ ngơi,
Miệng cũng rao mời Tiên-cảnh Bồng-Lai.
Có người xuống bến bằng nay,
Mách chơi ít tiếng người rày mạng vong.
Nhà ngươi thiệt chẳng có lòng:
Đòi đã hai lần sao chẳng chịu đi?[610]
Thương đời ta luống sầu-bi, –
Đò đi tới chốn ăn thì bao nhiêu?
Điên rằng tôi chẳng ham nhiều,
Bao nhiêu tự ý cho nhiều chẳng ham.
Điên nầy bụng chẳng có tham,
Ghe đã chở đầy chật nứt trong mui.
Già đây cũng chở cầu vui,
Vậy chú hãy ngồi ngay chỗ sau đây.
Thấy người lòng dạ tà-tây:
Thân tôi làm vầy ông chẳng cho vô?[620]
Trong mui đã mát lại khô,
Tôi có đủ tiền mà trả cho ông.
Trong mui dòm thấy trống không,
Bước nhầu vào đó máu hồng trào ra.
Cho người hung bạo biết Ta,
Thuyền Người biến mất vậy mà còn chi.
Trở lên Chợ-Mới một khi,
Chèo lên chèo xuống vậy thì cũng rao.
Năm xưa đây có máu đào,
Mà nay chưa có người nào chơn tu. [630]
Nào Điên có muốn kiếm xu,
Mà trong trần-hạ đui mù không hay.
Hỏi ông người ở đâu rày,
Trả lời rằng ở Non cày Vua Nghiêu.
Tới đây trong dạ buồn hiu,
Bỏ ghe Điên cũng đánh liều chưa thôi.
Giả ra một Kẻ Hàn Nồi,
Khắp trong hàng xóm đi rồi sạch trơn.
Tới đâu cũng tỏ thiệt hơn,
Nhà tôi vốn thiệt có đờn năm dây. [640]
Tôi còn mắc cái nợ nầy,
Nên mới làm vầy cho giải quả-căn.
Nhà tôi đâu phải khó-khăn,
Đem theo trong xách bạc hằng tám mươi.
Nhiều người nghe nói reo cười,
Thân tôi lao-lý anh cười tôi chi?
Giã từ Chợ-Mới một khi,
Thuyền đi xuôi ngược đến thì Ba-Răng.
Ít ai biết được đạo hằng,
Ghé am thầy pháp nói rằng lỡ chơn. [650]
Trước sau bày tỏ nguồn cơn,
Vì thương lê-thứ chi sờn lòng Đây.
Có người lối xóm muốn gây,
Xin sáu trái bắp liền quày xuống ghe.
Ghe Điên vốn thiệt ghe be,
Mà lại Điên nhè nước ngược thẳng xông.
Ra oai thuyền chạy như dông,
Người nhà xuống bến trong lòng ngại nghi.
Ông nầy chẳng biết người chi,
Chèo quế vậy thì mạnh bạo quá tay. [660]
Thần Tiên mà chẳng ai hay,
Cứ biếm nhẻ hoài buồn dạ Người Xưa.
Đời nay mỏng tợ màn thưa,
Khuyên trong lê-thứ chẳng thừa một câu.
Thân Nầy chẳng nệ mau lâu,
Miễn cho bá-tánh gặp chầu vinh-huê.
Thương trong trần-hạ thảm-thê,
Lao-khổ nhiều bề chớ chẳng còn vui.
Nhiều người nghèo khổ hẩm-hui,
Không đất cặm dùi mà chẳng ai thương. [670]
Con thuyền đương lướt gió sương,
Bỗng nghe tiếng khóc tư-lương ai-hoài.
Có người ở xóm bằng nay,
Bị mất trộm rày đồ-đạc sạch trơn.
Du-thần bày tỏ nguồn cơn:
Rằng người nghèo-khó đương hờn phận duyên.
Điên nghe vội-vã quày thuyền,
Dùng khoa coi bói giải phiền phàm nhơn.
Coi rồi bày tỏ thiệt hơn,
Khuyên cô đừng giận đừng hờn làm chi. [680]
Rồi đi dạo xóm một khi,
Đi lên nhà thì giã gạo mà chơi.
Vào nhà nói chuyện một hơi,
Gặp người bán thuốc cũng thời ghé vô:
Mua một ve uống hỡi cô,
Uống vô bổ khoẻ trị nhiều chứng phong.
Uống thì pha nước nóng trong,
Chớ đừng pha rượu nó hòng kỵ thai.
Hai thằng ở xóm bằng nay,
Noó nói ngày rày thuốc chẳng có hay. [690]
Người cha đi lại thấy rầy:
– Thiệt mấy đứa nầy cãi-cọ làm chi.
Bước ra nhà nọ một khi,
Đi lên đi xuống kiếm thì xe lôi.
Gặp xe chẳng có lên ngồi,
Chạy trước đi rồi ngừng lại chỗ kia.
Xóm nầy kẻ ghét người ưa,
Ghé vào nhà nọ nhổ bừa cái răng.
Nhổ rồi lui tới lăng-xăng,
Liền bước xuống thuyền Thầy Tớ thả trôi. [700]
When asked how I’ve gained my virtues,
Saying I know nothing upsets Third Elder.
Sadly, I step out of the shelter,
I fasten my oars and scull wherever.
I keep going without a stop-over,
My mouth also advertising Paradise.
A person comes down the pier for a ride,
I whisper that he will lose his life.
You don’t really have a compassionate mind:
You’ve asked twice but why didn’t you go?
For the world’s sake, I’m very distraught,
What is your fare for the journey?
Crazy say I don’t ask for many,
It’s up to you and I don’t crave much.
Crazy don’t have any greed as such,
The boat inside has been fully packed.
I, the old man, take you just for a slack,
Thus please come and sit right after here.
The man seems to have an evil idea:
I do this, how come you don’t let me in?
The condition is cool and dry in the cabin,
I have enough money to pay for you.
The cabin interior looks empty, though,
Once he has hastened in, his blood oozes.
This is how I admonish the brute,
Both boat and person vanish, without a trace.
Then up to Cho Moi I went away,
Rowing up and down, I also loudly say.
Here a bloodshed used to take place,
But no one has now been a true practicer.
Crazy has by no means sought for cents,
But the worldly are too blind to get informed.
They ask me where I’m from, I reply:
I’m from the Plow Hill of King Yao.
At this stage, I’m saddened somehow,
Quitting the boat, I try without surrender.
Then I pretend to be a Receptacle Welder,
I have scanned through the whole village.
Where I go, I tell both loss and advantage,
My house has a Five-Stringed instrument.
I still have to carry this debt for repayment,
Thus I have to do this to clear my karma.
My home suffers no shortage,
As my bag is carrying Eighty-grade silver.
Hearing this, many burst into laughter,
I’m in jail, what do you laugh at me for?
At once I depart the Cho Moi port,
Up and downstream I arrive at Ba Rang.
Few know the principle of permanence,
I drop in a shaman’s saying benighted.
From the beginning to the end, I confided,
For people’s love, my heart will never wear,
Then a querulous neighbor appears.
I ask for six corns, then return to my scull,
It is the boat which has a really bulging hull.
But, against the water stream, I row head on,
When I wield power, it runs like a cyclone.
One who goes down the pier is suspicious,
I wonder who this old man is.
His tied sculling requires a lot of energy,
The person is divine but one takes no heed.
They keep deriding disaffecting the Ancient.
The world today is as thin as a sheer screen,
I teach laity leaving off no sentence.
No matter how much time I spend,
Provided people attain their happiness.
I have pity for people in distress,
Whose joy is worn out by drudgery.
Many are wretched and solitary,
Without land to set up shelter or lodge in.
As my boat is gliding through the wind,
Suddenly I hear a distressful cry of grief.
This comes from the person of same hamlet,
Whose house was broken in and emptied up.
The patrol gods explained what was up,
That the poor has been in grievance.
Having heard so, Crazy turn back at once,
Using astrology to comfort the mundane.
Having read it, I have pros and cons explained.
Urging her not to keep her hatred,
Then I go for a walk around the hamlet.
I come to the house which pounds rice.
When I’ve entered it, I chat a while.
I meet the drug seller who also drops in:
-Dear lady, please buy a lotion to drink,
It helps you treat a variety of rhumatisms.
For usage, dilute it in pure water and warm,
Don’t mix with alcohol that affects embryo.
Two lads from the hamlet tell her what to do,
This medicine has so far been sluggish.
Their father comes to admonish:
-What is the point for you to argue?
I step out the house once through,
And I walk around to find a rickshaw.
When one pulls over, I don’t get aboard,
I let the driver run first and stop there.
In this hamlet, some hate me, others care,
I drop in a house and remove a tooth.
Having done so, back and forth I move,
Then, the team embark and drift down.