100 Chuyện xưa thanh-sử còn ghi,
Khen anh Hàn-Tín vậy thì mưu cao.
Chuyện đời phải có trước sau,
Điên Khùng khờ dại mà cao tu hành.
Bá gia phải rán làm lành,
Niệm-Phật cho rành đặng thấy Thần-Tiên.
Thương đời trong dạ chẳng yên,
Khắp trong lê-thứ thảm phiền từ đây.
Ngày nay thế-cuộc đổi xây,
110 Rán lo tu niệm đặng Thầy cứu cho.
Mảng theo danh-lợi ốm-o,
Sẵn của hét hò đứa ở người ăn.
Đừng khi nhà lá một căn,
Mà biết niệm Phật sau bằng bạc muôn.
Giàu sang như nước trên nguồn,
Gặp cơn mưa lớn nó tuôn một giờ.
Cửu-Huyền Thất-Tổ chẳng thờ,
Để thờ những Đạo ngọn cờ trắng phau.
Dương-trần bụng dạ nhiều màu,
120 Thấy cảnh bên Tàu sao chẳng nghĩ suy.
Lời xưa người cổ còn ghi,
Những việc lạ kỳ nay có hay chưa?
Chưa là với kẻ chẳng ưa,
Chớ người tâm đạo biết thừa tới đâu.
Bá-gia mau kíp lo âu,
Để sau đối đầu chẳng đặng toàn thây.
Việc đời nói riết thêm nhây,
Nếu muốn làm Thầy phải khổ phải lao.
Mèo kêu bá tánh lao-xao,
130 Đến chừng rồng rắn máu đào chỉn ghê.
Con ngựa lại đá con dê,
Khắp trong trần-hạ nhiều bề gian-lao.
Khỉ kia cũng bị xáo-xào,
Canh khuya gà gáy máu đào mới ngưng.
Nói ra nước mắt rưng-rưng,
Điên biểu dân đừng làm dữ làm hung.
Việc đời nói chẳng có cùng,
Đến sau mới biết đây dùng kế hay.
Bây giờ mắc việc tà-tây,
140 Nên mới làm vầy cho khỏi ngại-nghi.
Thiên cơ số mạng biết tri,
Mà sao chẳng chịu chạy đi cho rồi?
Những người giả đạo bồi-hồi,
Còn chi linh-thính mà ngồi mà nghe.
Việc đời như nước trong khe,
Nó tưởng đặt vè nói biếm người hung.
Điên này nối chí theo Khùng,
Như thể dây dùn đặng cứu bá-gia.
Sau nầy kẻ khóc người la,
150 Vài ba năm nữa biết mà tà-tinh.
Điên biết chẳng lẽ làm thinh,
Nói cho bá-tánh mặc tình nghe không.
Việc Điên, Điên xử chưa xong,
Lục-Châu chưa giáp mà lòng ủ-ê.
Người nghe đạo lý thì mê,
Kẻ lại nhún trề nói: Lão kiếm cơm.
Thấy nghèo coi thể rác-rơm,
Rồi sau mới biết rác-rơm của Trời.
Vì Điên chưa đến cái thời,
160 Nên còn ẩn dạng cho người cười chê.
Từ đây sắp đến thảm-thê,
Con lìa cha mẹ, vợ kia xa chồng.
Tới chừng đến việc ngóng-trông,
Trách rằng Trời Phật không lòng từ-bi.
Di-Đà lục tự rán ghi,
Niệm cho tà-quỉ vậy thì dang ra.
Khuyên đừng xài phí xa-hoa,
Ăn cần ở kiệm đặng mà lo tu.
Đừng khinh những kẻ đui-mù,
170 Đến sau sẽ khổ gấp mười mù-đui.
Đời nay xét tới xem lui,
Chừng gặp tuổi Mùi bá-tánh biết thân.
Tu-hành sau được đức-ân,
Nhờ Trời ban bố cho gần Phật Tiên.
Nói ra trong dạ chẳng yên,
Điên gay chèo quế dạo miền Lục-Châu.
Tới đâu thì cũng như đâu,
Thêm thảm thêm sầu lòng dạ người xưa.
Bá gia ai biết thì ưa,
180 Tôi chẳng nói thừa những việc Thiên-cơ.
Khi già lúc lại trẻ thơ,
Giả quê giả dốt khắp trong thị thiềng.
Đi nhiều càng thảm càng phiền
Lên doi xuống vịnh nào yên thân Già.
Tay chèo miệng lại hát ca,
Ca cho bá-tánh biết đời loạn-ly.
A-Di-Đà Phật từ bi,
Ở bên Thiên-Trước chứng tri lòng nầy.
Từ ngày thọ giáo với Thầy,
190 Dẹp lòng vị-kỷ đầy lòng yêu dân.
Ngày nay chẳng kể tấm thân,
Miễn cho bá-tánh được gần Bồng-Lai.
Đời nầy vốn một lời hai,
Khắp trong trần-hạ mấy ai tu trì.
Đời nầy giành-giựt làm chi,
Tới việc ly-kỳ cũng thả trôi sông.
Thuyền đưa Tiên-cảnh Non-Bồng,
Mấy ai mà có thiềng lòng theo đây.
Cứ lo làm việc tà-tây ,
200 Bắt ngưu bắt cầy đặng chúng làm ăn.
This tale is recorded in history,
For his guilefulness, Han Xin was hailed.
Our story must have its head and tail,
We, albeit dullish, are adept at practice.
Whatever you do, keep your ethics,
To see the Deities, master your recital.
For the mass’ love, We feel dismal,
Hereafter, the world all over is in dolour.
The actual world is at a detour,
Practice to be rescued by your Master.
Self-interest pursuits make you meager,
Money ready, you yell at servants.
Don’t demean thatched hut residents,
But invaluable is their Buddha reciting.
Opulence is like water from the spring,
Downpour drains them out in an hour.
Why don’t you worship your Ancestors,
But the Occults whose streamer is white.
Varicolored is the worldly mind,
Why don’t they reflect on China’s scenes?
Still here is the word of the ancients,
Has the unthinkable now existed?
If not, this is toward those who hated it,
But the devout have known it too well.
My folk, quickly forewarn yourselves,
Lest you should encounter as a casualty.
The longer my talk is, the stickier the story,
To be a Master, We must do the arduous.
When the Cat calls, people are nervous,
Dragon and Snake years cause awful blood.
When the Horse kicks the Goat,
The world is to face variegated tribulation.
That Monkey is also in agitation,
Night Rooster crows, bloodsheds cease.
Speaking out, our tears streak,
Crazy admonish people not to offend.
Talking on social events will never end,
Later, people will know my good strategy.
Now We’re caught with pseudo-authority,
Thus We do this to shun their suspicion.
If you've known about predestination,
Why don’t you run away for safety?
Fake practicers are not comfy,
Short of magic, they lose listeners.
Social events are like ravine waters,
They think We aim our satire at the bad.
This Crazy follows the Mad,
Like a slack rope to rescue all people.
Later some will cry, others bawl,
In the next few years, they’ll face evil spirits.
Crazy know it, should We keep it secret?
We'd rather say it whether or not you listen.
Crazy’s own task has not yet been done,
The halfway Six-Province trip agonizes me.
With my sermon, some are very happy,
Others pout: This is a rice-seeking senior.
They treat me as straw, seeing I’m poor,
Later they’ll realize I’m Heaven’s garbage.
As Crazy has not yet reached his stage,
So he goes undercover for others to mock.
Too miserable is the upcoming epoch,
Children lose their parents, wives their husbands.
They will anguish when things happen,
Blaming the Supreme Being for no mercy.
Keep Amita Six-Word in memory,
Recite it for evil spirits to go away.
Don’t spend lavishly but save,
In order to practice, be frugal and thrifty.
Never belittle those with visual disability,
Ten times worse later will be your pain.
If you now think over and over again.
Till the Goat year, you won’t know your fate.
The practicer will be credited with grace,
God blessing, you meet the Holy person.
I’m unsettled when I’m outspoken,
Crazy tightly scull over the Six-Provinces,
Wherever We come, We see no differences,
It renders the ancient more distraught.
Whoever knows Us, be in our favor,
We never made up the Heavenly design.
At times an old man, at times a child,
We feign ignorant, rustic, throughout the town.
The further We go, the more We feel down,
Up and down streams We keep traveling,
Sculling with our hands, We keep singing.
We sing to warn on the world’s tribulation.
Namo Amitabha, the Compassion,
India, the Holy Land, witness this heart.
Since I initiated to my Master,
I sweep away egoism for plenty of mass love.
I care not about the comfort of my own,
Provided the masses access to the Idyllic.
Invest a piaster nowadays, double will be its profit,
But few want to achieve this goal.
For what do today’s worldly scramble,
On encounter, they let go of their bounty.
My boat is a Fairyland ferry,
But very few of the genuine get aboard.
Busy doing the work of the pseudo,
They catch buffaloes and dogs for meat.