TUYÊN-NGÔN của ĐỨC HUỲNH GIÁO-CHỦ
LORD MASTER's DECLARATION
LỜI TÒA-SOẠN Báo QUẦN-CHÚNG
(ngày 14-11-46) :
Ông Huỳnh-Phú-S… tức là Giáo-Chủ Phật-Giáo Hòa-Hảo, Người đã có một lịch-sử chánh-trị cận-đại ở Nam-Bộ, người ta đã nói về Ông rất nhiều. Kế sau nầy các báo đều đăng tin rằng Ông có dự vào U.B.H.C.N.B. Nhớ lại đoạn đường đã qua, nhiều người phân-vân. Để trả lời chung, hôm nay Ông Huỳnh-Phú-S… nhờ chúng tôi đăng bài tuyên-bố để trả lời: « Vì sao tôi tham-chánh ». Chúng tôi sẵn- sàng đưa ra trước dư-luận:
Tháng tám năm 1945, Phát-xít Nhựt đầu hàng không điều- kiện. Tin ấy bay ra làm cho tất cả dân-chúng Việt-Nam từ nhà lãnh đạo cách-mạng cho đến đại-chúng cần-lao, mọi người đều nhận thấy một ánh sáng của quê hương chói dậy. Giờ thiêng-liêng của lịch-sử đã đến; sự hoạt-động bí-mật nhường chỗ cho sự hoạt-động công-khai.
Tôi, một đệ tử trung-thành của đạo Phật, một chiến-sĩ trì chí của phong-trào giải-phóng dân-tộc Việt-Nam sẵn-sàng cùng đoàn- thể mình cương-quyết đứng dậy đáp lại tiếng gọi của non sông, cương-quyết tranh-đấu để bảo-vệ quyền-lợi chung cho nòi giống.
Tiếc vì một hoàn-cảnh đặc-biệt đau thương buộc tôi phải dung mình trong non cao rừng thẳm. Sự độc-đoán, sự ngờ-vực đã đưa đến chỗ chia-ly, mà kẻ thức-thời nhìn qua sự thật không khỏi ngậm-ngùi than-trách. Một năm trời biến-cố, dấu tang thương gieo khắp trời Nam, song cảnh cam-go ấy tôi muốn tìm phương cứu chữa, nhưng khốn thay, bị đứt mối liên-lạc với Trung-Ương và các đồng-chí, nên dành nuốt hận và nhìn bọn xâm-lăng tung-hoành trong đất nước. Lúc ấy tất cả quần-chúng của tôi, Ban chỉ-huy cao- cấp không còn. Ban chỉ-huy địa-phương tan rã, họ bơ-vơ như bầy chim lạc đàn không nơi nương dựa, mà còn phải trải qua những giờ phút hãi-hùng, rồi nén lòng chờ đợi cứu tinh, rồi tuyệt vọng. Khi quân giặc đến, không ai chỉ đạo cho họ tranh-đấu, nỗi lòng hoang-mang xui cho những phần-tử quá trung-thành mà nông-nổi không dằn được khí phẫn-uất nên họ đi tới chỗ xung-đột vô ý- thức.
Tháng 2 năm 1946, tôi vừa bắt được liên-lạc và hiểu rõ tình- trạng đau đớn trên thì liền dùng đủ biện-pháp làm cho cuộc xô-xát âm-thầm chấm-dứt. Hơn nữa, trên các mặt trận, cũng cố-gắng tìm cách ủng-hộ chiến-sĩ về hai phương-diện vật-chất lẫn tinh-thần, đồng thời xếp đặt các chiến-sĩ mình vào một tổ-chức quân-sự, chen vai thích cánh với đồng-bào trong cuộc kháng-chiến.
Hôm nay, nhận rõ cuộc tranh-đấu cho tổ-quốc còn dài và cần nhiều nỗ lực, hưởng-ứng với tiếng gọi đại đoàn-kết của Chánh-phủ Trung-Ương, tôi quyết-định tham-gia hành-chánh với những mục- đích nầy:
1.- Để tỏ cho quốc-dân và chánh-phủ thấy rằng chúng tôi chủ- trương thống-nhứt lãnh-thổ và độc-lập quốc-gia.
2.- Ðể biểu-dương tinh-thần đoàn-kết của dân-tộc hầu mau đem thắng-lợi cuối cùng.
3.- Để tỏ cho các đảng phái thấy rằng chúng tôi không khi nào có những tham-vọng cao sang vương-bá hay vì hềm riêng mà hờ- hững với phận-sự cứu-quốc. Biểu-lộ tấm lòng thành-thật ấy, tôi chỉ nhận một nhiệm-vụ cần-thiết, hạp với hoàn-cảnh và năng-lực mình, cố-gắng giàn-xếp về hành-chánh và quân-sự để củng-cố và tăng-cường lực-lượng của quốc-gia.
Đối với toàn thể tín-đồ Phật-Giáo, tôi vẫn không quên rằng tôi là một đệ-tử trung-thành của Đức Phật Thích-Ca, tôi tin chắc rằng giáo-lý giải-thoát chúng-sanh chẳng những được truyền-bà ở Thiền-lâm mà còn phải thực-hiện trên trường chánh-trị.
Đối với các đồng-chí hiện đang cùng tôi đeo đuổi một chương trình Dân-Chủ Xã-Hội, tôi tuyên-bố luôn luôn sát cánh với họ để chung lo gầy-dựng một nước Việt-Nam công-bình và nhơn-đạo, một nước Việt-Nam tương-xứng với các nước Dân-Chủ tiền-tiến trên hoàn-cầu.
-Editorial of the Mass Daily (14-11-2946)
Mr. Huynh Phu S..., who is the Prophet/Leader of the Hoa Hao Buddhist organization, is one of the best-known personages in Cochinchina's modern history . In recent media releases, He was said participating in the Administrative Commission of Cochinchina. In relation to His background, many were perplexed. In response, today Mr. Huynh Phu So asks help from us in publicising His declaration: “Why do I participate in politics?”. We are ready to let it receive the public opinion:
In August 1945, Japanese fascists surrendered unconditionally. The breaking headline made the Vietnamese people, from revolutionaries to commoners, envisage a flare for their country. The historical time has arrived; clandestine activities are giving way to more open ones.
As a devoted Buddhist, a steadfast fighter for the national liberation of Vietnam, I am willing to rise up with my organization, with determination, in response to the appeal of my country and, with determination, in fighting to protect the ultimate interest of my people.
Unfortunately, because of a dire incident, I was forced to go hiding deep into the jungle. Despotism and cynicism have led Us to divisiveness, thus inevitably creating extreme disgruntlement among those who have recognized the real situation. During such an eventful year, the South has suffered from a widespread calamity, for which I have sought any remedy, but sadly, because I lost contact with my headquarters and comrades, I must suppress my anger watching the invaders who rampaged the country. At this time, both my mass people and my High Command were no longer. The local Command was disbanded, leaving its members in chaos and disoriented. They still had to incur a frightening period dying for their rescuers, then despaired. When aggressors arrived, no one guided them in fighting, thus plunging them into confusion where those elements, because of excessive loyalty, overreacted and caused an insensible internecine conflict.
In February 1946, as soon as I succeeded in reconnecting my people and understanding the above painful event, I took any measure to have all the skirmishes tacitly ended. Moreover, on various fronts, I tried to support the fighters both mentally and physically, whereas I arranged for them to be deployed into military organizations, joining the masses in the resistance.
Today, acknowledging that the struggle for the fatherland still demands more time and efforts, coupled with Central Government's call for Great Unity, I decide to participate in this Commission with the following aims:
1. To prove to our people and government that we uphold territorial unity and national independence.
2. To promote the unity of our people in order to quickly bring about a final victory.
3. To prove to the political parties that we shall never carry a supreme ambition for kingship or, due to rancor, slightly take my obligation to save our country. Sincerely speaking, I only accept a necessary task, appropriate to my condition and capacity, undertaking administrative and military arrangements to strengthen the national force.
As for all the Buddhist adherents, I still don’t forget that I am a faithful disciple of Lord Buddha Sakyamuni, in that the spirit of His teaching to deliver sentient beings must not only spread among the Buddhist schools but also be realized in the political arena.
As for the comrades who are pursuing with me a Social Democratic program, I declare that I shall work closely with them to build a fair and humane Vietnam, a country which is on par with the advanced Democracies of the world.