Cõi hồng-trần các việc mến ưa,
Sự giả tạm ta nên rứt bỏ.
Muốn tâm-tánh ngày kia sáng tỏ,
Thì Khổ-Đề phải chịu nhọc-nhành.
Lòng dục tu thì phải thiệt-hành,
Chớ đừng có ham điều sung-sướng.
Đức Phật-Tổ nào đâu hẹp lượng,
Chịu nhọc-nhằn mới rõ Đạo-Đề.
Thấy một đàng thẳng-bẳng mà mê,
Ôi chừng đó mới là mầu-nhiệm. [710]
Mùi đạo diệu chúng dân rán kiếm,
Trễ thời kỳ khó gặp đặng Ta.
Rồi hành luôn Bát-Nhẫn mới là,
Thì muôn việc đều an bá tuế.
Chữ thứ nhứt Nhẫn-Năng-Xử-Thế,
Là người hiền khó kiếm trong đời.
Lập thân danh tuần trải nơi nơi,
Chờ thời-đại mới là khôn khéo.
Chữ Nhẫn-Giái trì tâm trong trẻo,
Khuyên dương-trần giữ phận làm đầu. [720]
Nhẫn-Hương-Lân cùng khắp đâu đâu,
Trên cùng dưới đều hòa ý hỉ.
Nhẫn-Phụ-Mẫu gọi trang hiền sĩ,
Phận xướng-tùy chồng vợ nhịn nhau.
Nhịn xóm-chòm cô bác mới cao,
Nhẫn-Tâm nọ ngày ngày an-lạc.
Nhịn tất cả những người tuổi tác,
Nhẫn-Tánh lành yên-tịnh dài lâu.
Giữ một lòng hiền-hậu mới mầu,
Quanh năm cũng bảo toàn thân-thể. [730]
Chữ Nhẫn-Đức kể ra luôn thể,
Thì trong đời vạn sự bình an.
Chữ Nhẫn-Thành báu-quí hiển-vang,
Khắp bá-tánh được câu hòa-nhã.
Câu Đạo-đức bay mùi thơm lạ,
Muốn nếm thì phải rán sưu tầm.
Các Đạo tà mưu khéo âm thầm,
Dân rán tránh kẻo lâm mà khổ.
Chúng nó xuống khuyên-răn nhiều chỗ,
Dùng phép mầu loè mắt chúng-sanh. [740]
Ai ham linh theo nó tập-tành,
Sa cạm-bẫy khó mong sống sót.
Ta chẳng phải dùng lời chuốt-ngót,
Mà làm cho dân-chúng say mê.
Nẻo chánh tà biện-luận nhiều bề,
Cho bá-tánh tìm nơi cội-gốc.
Lựa cho phải kèo xưa danh mộc,
Đừng để lầm thợ khéo sơn da.
Thì sau này đến lúc phong-ba,
Dông gió lớn cột kèo khỏi gãy. [750]
Thấy sanh-chúng nhiều người khờ dại,
Chẳng biết gìn phong-hóa lễ-nghi.
Nên ta đem đạo đức duy-trì,
Gìn tục cổ để người chẳng rõ.
Còn chậm-chạp Đạo-mầu chưa tỏ,
Như rừng hoang mới dọn một đường.
Tớ với Thầy nào quản thân lươn,
Muốn cứu thế sá chi bùn trịn.
Thương quá sức nên Ta bịn-rịn,
Quyết độ đời cho đến chung thân. [760]
Nếu thế-gian còn chốn mê tân,
Thì Ta chẳng an vui Cực-Lạc.
Dạy bổn-đạo lấy lời đích-xác,
Mà chẳng tu là bởi không ưa.
Chớ nước sâu mà bị gàu thưa,
Dân đông-đảo lời truyền chẳng xiết.
Nên phải tạm mượn cây ngòi viết,
Đem Đạo-mầu như hạn cho mưa.
Đặng tố-trần tâm ý Người Xưa,
Chữ thậm thâm trong kinh Phật-Giáo. [770]
Nền chơn lý chúng chê rằng láo,
Mà nào Ta có lợi-dụng ai.
Trong bá-gia nhiều ít lòng chay,
Để giữ trọn trong nền Phật-Pháp.
Gìn giới cấm sửa tâm ô-tạp,
Niệm Phật thì phải dẹp lòng tà.
Nhớ từ-bi hai chữ ngâm-nga,
Dầu làm lụng cũng là trì chí.
Chờ Thiên-Địa châu-nhi phục-thỉ,
Như đời xưa có gã Tử-Phòng. [780]
Xem thời cơ người đã rõ thông,
Dùng tôi thiểu mà an bá-tánh.
Đời vật-chất văn-minh tranh-cạnh,
Chữ lợi quyền giựt-giết lẫn nhau.
Động lòng hiền chư Phật đớn-đau,
Cho kinh sấm dạy-răn trần-thế.
Nhìn thấy chuyện gạo châu củi quế,
Nghèo bạc vàng đạo-đức cũng nghèo.
Ta xuống trần nhằm lúc nạn eo,
Nên phải bị kẻ hung khinh-bỉ. [790]
Vì bác-ái nên thân Cuồng-Sĩ,
Phải chịu điều khổ hạnh sâu-xa.
Mong cho đời gặp lúc khải-ca,
Trong bốn biển thái bình mới toại.
Phật, Tiên, Thánh, lòng nhơn hà-hải,
Những ước-ao thế-giới hòa-bình.
Nên khuyên đời truyền-bá sử-kinh,
Cho sanh-chúng sửa mình trong sạch.
Giàu đổi bạn khinh-khi kẻ rách,
Là những câu trong sách Minh-Tâm. [800]
Any worldly temptation which you crave,
The impermanent you should give away.
In order for your mind and character to shine,
On the Suffering Truth , you take a hard line.
If you want to practice, have a commitment,
And do not cling to any enjoyment.
The Patriarch Buddha will never be ungenerous,
To understand the Path Truth you must be arduous,
Then you will be amazed by the straight path,
At that time this is so miraculous, voilà!
The folks should make an effort to seek for the Tao,
You hardly find Us if, on this chance, you miss out.
Follow on with Eightfold Forbearance standards,
You will have a peace of mind in all areas.
The first forbearance is the Treatment of Others,
A decent person is hard to find in the world.
He travels far and wide to build his reputation,
And will wisely rise up for the right occasion.
Compliance with Precepts keeps mind in purity,
Which people must set for their top priority.
Neighborhood Forbearance applies at all places,
Then you attain a universal harmony.
The Parental Forbearance makes decency,
Then husband and wife should get mutual leniency.
Forbearing neighbors and seniors is astute,
Mental Forbearance makes daily beatitude.
Forbear anyone who is called the elderly,
Social Forbearance brings a lasting treaty.
Consistent integrity is important for sanction,
That gives you an all year round protection.
Next for mention is Ethical Forbearance ,
Then everything in the world is safe and sane.
Achieving Forbearance is a well-known treasury,
Affability will run across the community.
Morality emits a rare fragrance,
You must search for it if you want.
Heretic Cults have their secret plans,
You will suffer if you can’t avoid them.
They descend and rebuke across realms,
And dazzle people with their magic.
Those who crave witchcraft take their practices,
Once they fall into snares, they hardly survive.
We have not had our words shined,
In order to impassionate you.
The right and wrong are thought through,
For you to fast-track your source stream.
Choose the right-aged timber and famous beam,
Don’t be cheated by their attractive top paint.
So that, when the house faces a hurricane,
Its wooden frame should not be broken.
Many of our folks are not very intelligent,
Who don’t keep their cultural values.
Thus We conserve their moral truths,
To keep their traditions, We teach them how.
The people are still grabbling with the Tao,
As if a jungle had only a partial clearance.
Master and disciples defy our eel-like endurance,
For your salvage, We don’t care of being muddy.
We love you too much to go away comfortably,
We resolve to help you till the end of our lives.
As long as the lay people delude their minds,
We will not enjoy our Pure Land.
We teach you in a truthful parlance,
If you don’t practice, you may dislike Us.
As though a deep well with a small bucket,
The population is too large to receive a good cover.
Therefore, meanwhile, a pen is our best helper,
To bring Tao as though soaking drought with rain.
To show you the thoughts of the Ancient,
And the mysteries of Buddhist Sutras.
People ridicule our teaching as a slander,
But We have never exploited any person.
You should be more or less vegetarian,
So you can help protect the Dharma.
The mind’s purity relies on observing sila,
Prayer is to end one’s evil mentality.
Remember and recite empathy,
Even if you‘re busy, you should persist.
Wait for the Universe to restore its Genesis,
Like there used to be a man named Tu Phong.
He could tell the world fortune,
And used his flute music to calm people,
Material civilisation is a scramble.
Clashing interests lead to mutual elimination.
That touchs the Buddhas to a great depression,
Issuing Oracles to reprimand the lay person.
Rice being so dear as pearl, wood as cinnamon,
Either material or moral poverty is widespread.
We descend when the world is in dire straits,
So We must have been disdained by the brutish.
For compassion’s sake, We make the Foolish,
Who have to accept an excruciating torture.
We wish the world will emerge as a victor,
Only if global peace returns, We are happy.
Buddhas and Saints have limitless empathy,
They aspire for the world to herald its peace.
Thus they urge it to push for a sutra release,
So that people have themselves cleansed.
The rich belittle the poor and change friends,
That sentence which is in ‘the Bright Mind’.
Trương Lương(chữ Hán: 張良; trước250 TCN-186 TCN),biểu tựTử Phòng(子房), là danh thần khai quốc nổi tiếng thờinhà Hán.
Ông cùng vớiHàn Tín,Tiêu Hàđược người đời xưng tụng làHán sơ Tam kiệt(漢初三傑), đóng vai trò quan trọng giúpLưu Bangđánh đổnhà Tầnvà thắngHạng Vũtrongchiến tranh Hán Sởsáng lập ra nhà Hán tronglịch sử Trung Quốc.
Ông thường được xếp vào hàng ngũ 10 đại quân sư kiệt xuất nhấtlịch sử phong kiến Trung Quốc, đứng thứ 3 sauTôn Vũ,Tôn Tẫnvà đứng trên các bậc quân sư kiệt xuất khác nhưGia Cát Lượng,Lưu Bá Ôn. Vì thế, hậu nhân hay gọi ông làMưu thánh(謀聖).
Zhang Liang(c.251 BC – 189 BC[1]),courtesy nameZifang, was a Chinese military strategist and politician who lived in the earlyWestern Han dynasty. He is also known as one of the "Three Heroes of the early Han dynasty" (漢初三傑), along withHan Xin(韓信) andXiao He. Zhang Liang contributed greatly to the establishment of the Han dynasty. After his death, he was honoured with theposthumous title"Marquis Wencheng" byEmperor Qianshao. Zhang Liang is depicted in theWu Shuang Pu(無雙譜, Table of Peerless Heroes) by Jin Guliang.
TỬ PHÒNG: Ông tên tộc là Trương Lương, hiệu là Tử Phòng, người ở nước Hàn (Trung Hoa), con của Nguyên Soái Trương Xa. Khi Tần Thủy Hoàng gồm thâu sáu nước (Hàn, Triệu, Ngụy, Yên, Tề, Sở) thì Trương Lương gặp cảnh nước mất nhà tan, muôn dân bị kềm kẹp dưới chế độ bạo Tần. Ông cảm thấy mình có trách nhiệm phục thù cho quốc dân nên thường giao du khắp thiên hạ, tìm liên kết các dũng sĩ để đánh đổ bạo Tần. Có thời gian ông cùng với Thượng Hải Công hành thích vua Tần, song việc bất thành, ông lánh nạn qua xứ khác.
Trên đường lưu vong, Trương Lương được Tiên Ông Huỳnh Thạch Công cho ba quyển “Thiên Thơ Đồ Trận”, ông liền xem đó mà học tập. Về sau ông thấy Lưu Bang (Hán Bái Công) là người tài đức gồm đủ nên theo phò. Chính nhờ mưu kế của Trương Lương mà Bái Công chiếm được Kinh đô nhà Tần, buộc con vua Tần là Nhị Đế (Tử Anh) ra hàng. Đoạn lui về Bao Trung để chuẩn bị binh lương, đốt Sạn Đạo khiến Hạng Võ dời đô về Bành Thành.v.v…
Trương Lương còn tìm được Hàn Tín, tiến cử làm Phá Sở Đại Nguyên Soái, đánh lấy Tam Tần, nhanh chóng khiến quân Sở trở tay không kịp. Điểm quan trọng là lúc Hàn Tín và tướng sĩ nhà Hán bao vây Hạng Võ tại Cửu Lý Sơn. Thấy vây lâu ngày mà chưa hạ được Hạng Võ, nên đêm nọ Trương Lương lên núi Kê Minh cầm tiêu thổi lên, tiếng tiêu phát ra âm điệu vừa du dương, vừa buồn bã tha thiết ! Bản tiêu ấy trong truyện “Hán Sở Tranh Hùng” có dịch:
“Đêm thu mù mịt trời sương,
Có người thiếu phụ quê hương lạnh lùng
Sa trường vó ngựa,
Trẩy gót binh nhung,
Con thơ nheo nhóc mịt mùng dặm xa!
Cơ hàn đau đớn mẹ cha,
Canh khuya vò võ tuổi già đợi con !
Chí trai vạn dặm,
Hồ thỉ bốn phương,
Nhưng con đi đã lầm đường,
Giúp người tàn bạo không thương dân lành.
Mơ màng nửa giấc ba sinh,
Một đi, một nhớ, một mình canh thâu”.
Khúc tiêu trổi giọng, muôn vạn cung sầu len vào tâm hồn của binh tướng Sở, khiến người người đều nhớ quê hương, con vợ, mẹ cha…Trong đêm ấy, có hai phần ba tướng sĩ mất hết tinh thần chiến đấu, bỏ ngủ ra đi; tám ngàn học trò trước kia, nay chỉ còn lại vài trăm. Cuối cùng Hạng Võ cắt đầu tuẫn tiết tại bến Ô Giang.
Khi Lưu Bang thống nhất sơn hà, lên ngôi xưng là Cao Tổ nhà Hán thì Trương Lương từ quan, theo thầy là Huỳnh Thạch Công, về núi tu hành và sau được thành Tiên.
Thiện Tâm chú giải Sám Giảng