Rồi mòn lần đến lúc lâm-chung,

Giã cõi tạm theo đường tội phước.

Nhiều phương thuốc ngừa sau ngăn trước,

Mà cũng không thoát luật tuần-huờn.

Dầu ẩn nơi cùng cốc thâm sơn,

Chẳng trốn lánh tử thần cho khỏi.

Đoạn thứ năm nghĩ-suy tìm-tỏi,

Cầu Chẳng Thành những việc thích-ham.

Người trên đời ai cũng lòng tham,

Muốn phước, thọ, phẩm, hàm, tiền của. [310.]

Nào vợ đẹp, hầu xinh, là-lụa,

Không được thì bực-tức ưu-phiền.

Cả tâm thần điêu-đứng đảo-điên,

Vậy có phải khổ hay là chẳng?

Đoạn thứ sáu Biệt Ly cay đắng,

Người mình thương bỗng lại chia-lìa.

Khi khóc-than nước mắt đầm-đìa,

Lúc trông nhớ ruột tằm chua xót.

Ở thế-gian mấy ai thoát lọt,

Nợ gia-đình đeo đắm căn-duyên. [320]

Cơn nguy nghèo thân-thể truân-chuyên,

Kẻ lưu-lạc người chờ trông mãi.

Cuộc tan hiệp, hiệp tan ân-ái,

Đến xong đời để lại sầu-ưu.

Cái khổ này dầu lắm trí mưu,

Cũng chung chịu như người tăm-tối.

Đoạn thứ bảy khổ Oan-Tắng-Hội,

Hễ thương nhau tất có ghét nhau.

Thường tranh-đua tiếng thấp lời cao,

Chẳng nhẫn-nhịn thành ra cừu oán. [330]

Muốn tránh xa đừng trông tâm dạng,

Cứ gặp nhau mắt tựa kim châm.

Làm cho người đau-đớn âm-thầm,

Khổ như thế diễn ra mãi mãi.

Đoạn thứ tám Ưu Sầu lo ngại,

Cuộc tang-thương dâu bể cảnh trần.

Nghèo thì lo một nỗi nợ-nần,

Lo đau-đói liệu cơn nhà rách.

Buồn duyên-số phận mình nhơ sạch,

Rầu gia-đình chúng bạn khinh cười. [340]

Giàu thì lo chen lấn với người,

Miễn cho đuợc đầy rương đầy tủ.

Của dương-thế góp tom bảo-thủ,

Sợ gian-phi trộm cướp rình-mò.

Lo tước-quyền cho được thơm-tho,

Sợ kẻ khó thiếu tiền chẳng trả.

Ôi! Cả sang hèn chẳng ai thong-thả,

Sao nhơn sanh cứ mãi đắm say.

Chẳng tu thân đặng dựa Phật-Đài,

Cho thong-thả hưởng mùi sen báu. [350]

Thần-Thức nhập Thai-Sen tinh hảo,

Nên khỏi màng lo nỗi khổ sanh.

Thân thì Thân Công-Đức hiền lành,

Bất di dịch khỏi vì khổ lão.

Thể Thanh-Tịnh thường không huyên-náo,

Hết lo toan nắng lạnh gió mưa.

Khổ Bịnh kia bởi đó mà chừa,

Ta thoát cuộc lao-đao vì nó.

Đường sanh mạng Phật, ta đồng thọ,

Tánh an nhiên bất diệt trường tồn. [360]

Tử thần kia đâu dám dắt hồn,

Thoát luân-chuyển khỏi đeo khổ tử.

Cuộc y thực muốn chi đủ thứ,

Không nhọc-nhằn lo việc sanh-nhai.

Trí yên nhàn nhìn cảnh Phật-Đài,

Khỏi quả khổ mưu-cầu-bất-đắc.

Cả Hải-Chúng thảy đều vững-chắc,

Toàn dân lành đâu có đắn-đo.

Dứt ái-ân quyến-thuộc chuyện-trò,

Thoát sống khổ thương-yêu-ly-biệt. [370]

Chữ Hoà-Thuận kể sao cho xiết,

Tâm đồng nhau thượng-thiện vui-vầy.

Cảnh như như chẳng có đổi thay,

Không màng biết phân chia nhơn-ngã.

Sẵn vị ngôi rành phân thượng hạ,

Khỏi khổ câu oán-ghét-gặp-nhau.

Thân tâm thường-trụ hết rạt-rào,

Chất thô-trược tiêu tan mất cả.

Cõi Tịnh-độ lắm điều thanh-nhã,

Khổ buồn-rầu-lo-sợ chẳng còn. [380]

Chốn Ta-bà tim lụn dầu mòn,

Thân tứ-đại của người cũng thế.

Mau thức-tỉnh tu-thân kẻo trễ,

Đến tội rồi mới hối muộn-màng.

Chi cho bằng ta sớm lo toan,

Gìn giới-luật nghe Kinh trọng Phật.

Đến lâm-chung quả lành đâu mất,

Cõi Tây-Phương chư Phật đợi chờ.

Việc tu thân thiện-tín hẫng-hờ,

Chừng họa đến e cho khó tránh. [390]

Môn Tịnh-độ là phương cứu-cánh,

Rán phụng-hành kẻo phụ Phật xưa.

Lòng từ-bi chẳng quản nắng mưa,

Xông thuyền giác rước đưa sanh-chúng.

Trong một nước nhân tài hữu dụng,

Kẻ tu hành đa phước thì nên.

Quyết trau thân tánh-hạnh cho bền,

Niềm ơn nghĩa toan đền dứt nợ.

Ao sen báu Tây-phương đua nở,

Chờ chúng-sanh niệm Phật chí tâm. [400]

Then they wear out till their last breath,

Farewell to the world, they're led by their deeds.

No one can escape from the law of circulation.

Though there're myriad types of medical prevention,

Though hiding deeply in the jungle and cave,

From the God of Death, no one can get away.

The Fifth type is next for consideration,

People suffer from Unfulfilled Expectations.

Anyone in the world is greedy,

They want fortune, status, asset, longevity.

Beautiful wives, pretty servants, brocade,

Failing so, they are frustrated and depressed .

In consequence, they are terribly devastated,

Is such a suffering worth being stated?

The Sixth type is called Bitter Separation,

One's beloved people must part all of a sudden.

When they cry, their faces are streaked with tears,

Missing each other, their guts feel as if sheared.

Hardly anyone on Earth can sneak through it,

Their family debt hooks them as close-knit.

People work far away when they are in dire straits,

The exile makes their beloved ones anguish in wait.

Separations, reunions, joyful romances,

Once they end, they leave behind many nuisances.

Even though one is very clever to deal with it,

One must share the same fate as the stupid.

The Seventh type is Encountering the Hateful,

Wherever the love is, the hate will not be nul.

The lovers often vie for verbal supremacy,

When they do not give in, they start an enmity.

They want to avoid each other as far as possible,

This causes people to feel a silent dolour,

Once they see each other, their eyes appear to tingle.

Such a dull suffering drags on for ever.

The Eighth type is of Worry and Anxiety,

About the world’s disasters and catastrophe.

The poor are worried about indebtedness,

And maladies and wretchedness.

They are saddened at seeing their defilement,

Hurt by their friends’ familial debasement.

The rich are concerned to scramble with people,

Provided they can fill up their trunks with jewel.

They amass and protect as many treasures,

Lest they should be snooped by burglars.

They vie for those positions they hold dear,

They worry that the poor not pay their arrears.

Alas! Neither the poor nor the rich are free,

Why do people keep clinging to the earthly?

Why not practice to access the Buddha Seat,

To idly enjoy the gem lotus that smells great.

The Spirit enters the pure Lotus Ovary,

So one does not suffer from a birth delivery.

One’s Body is endowed with benign Deeds ,

It does not alter due to the aging process.

Its Serene substance is not tumultuous,

It does not worry if weathers are strenuous.

Thus, the suffering of Disease spares it,

One can avoid the pains that it inflicts.

One can live for as long as Buddhas do,

It is beatic and immutable by its core.

The God of Death never takes its soul away,

Thus it is from rebirth by death saved.

Foods and clothing are available of any kind,

One does not have to toil to support their life.

One is free to tour the Buddha foundations,

While being free from Unfulfilled Expectations.

The whole Realm for the population is solid,

No worry reigns over the entire public.

One gets rid of romance and kin relation,

So one is free from the Bitter Separation.

The commune could not be better for Harmony,

The like minds, the like hearts uphold morality.

The landscape is stable and unchangeable,

No one cares who is from whom distinguishable.

There are enough positions to allocate to all,

So no one suffers from Meeting The Hateful.

Mind and body have quiet and permanency,

Long gone are any specimen of impurity.

The Pure Land has so many things elegant.

The anxieties are no longer existent.

The Saba world resembles a flickering lamp,

The human four-element body is the same.

Be hasty to practise before being too late,

One can’t repent once he faces the Hell gate.

One would rather prepare oneself earlier,

Keep the rules, revere Buddha, hear Sutra.

Once dead, one never loses their good fruit ,

Western Paradise Buddhas wait for the recruit.

If they neglect self-improving practice,

As the woe comes, it will hardly miss.

The Pure Land method is one of the best,

Practice it or you shun the Buddha’s bless.

The Lord defies hardships for the sake of people,

He ferries them with His Great Vow Vessel .

A country’s talented should have due positions,

Meritous practicers deserve admiration.

Cultivate your character with fortitude,

Resolve to settle your debts of gratitude .

In the Western Lotus Pond thrive the flowers,

Waiting for the whole-hearted Amida reciters.

unsplash