Ghe người biến mất bằng nay,
Cho chúng biết tài của kẻ Thần Tiên.
Bến Thành đến đó đậu liền,
Gặp hai thằng lính tra liền thuế thân.
Tớ Thầy nói chuyện cân-phân:
Mới lỡ một lần xin cậu thứ-tha.
Hai người tôi ở phương xa,
Bởi chưng khổ-não mới là nổi trôi.
Lính nghe vừa dứt tiếng rồi,
Khoát nạt một hồi rồi lại bắt giam. [510]
Thấy đời trong dạ hết ham,
Ghe người biến mất coi làm chi đây.
Tức thời Điên giả làm thầy,
Đi coi đi bói khắp trong phố phường.
Có người tu niệm đáng thương,
Điên mới chỉ đường Tịnh-Độ vãng sanh.
Dạo cùng khắp cả Sài-Thành,
Khi ca khi lý nói rành Thiên-cơ.
Bá-gia bá-tánh làm ngơ,
Tưởng như những kẻ nói thơ kiếm tiền. [520]
Văn-minh trọng bạc trọng tiền,
Khôn-ngoan độc-ác làm phiền người xưa.
Mặc ai ghét ghét ưa ưa,
Chẳng dám nói bừa cho bá-tánh nghe.
Phiền-ba ngựa ngựa xe xe,
Điên giả người què Gia-Định thẳng xông.
Què này đường sá lảu-thông,
Khắp trong thiềng-thị rồi thì nhà-quê.
Kêu cơm bá tánh nghe ghê,
Thêm nói bộn-bề những việc về sau. [530]
Dương-trần bàn tán thấp cao,
Chẳng biết người nào rõ việc tiên-tri.
Giã từ Gia-Định một khi,
Thuyền loan trực chỉ đến thì Cần-Thơ.
Tới đây giả Kẻ Quá Khờ,
Vợ điên chồng lại đứng hờ một bên.
Phố-phường xóm dưới đầu trên,
Cùng người đi chợ xúm nhau reo cười.
Thị-thiềng hiền-đức được mười,
Phần nhiều xúm lại chê cười người điên. [540]
Vợ thời ca hát huyên-thiên,
Chồng chẳng có tiền lại quán xin cơm.
Bá gia coi thể rác-rơm,
Ai cũng sẵn hờm đặng có ghẹo chơi.
Điên mà ca hát việc đời,
Với việc hiện thời khổ não Âu-Châu.
Chạy cùng chẳng sót đâu đâu,
Lòng quá thảm sầu lìa lại Vĩnh-Long.
Chợ quê giảng dạy đã xong,[550]
Thuyền loan trực chỉ đến rày Bến-Tre.
Chợ nầy đậu tại nhà bè,
Giả Chị Bán Chè dạo khắp các nơi.
Giọng rao rặt tiếng kim thời,
Rước rước mời mời anh chị mua ăn.
Trẻ già qua lại lăng-xăng,
Nói nói rằng rằng những việc bướm-ong.
Gánh chè bán hết vừa xong,
Điên cũng nói ròng chuyện khổ về sau.
Nói rồi chơn bước mau mau,
Lìa xa thiềng-thị đến thì thôn-quê. [560]
Đi đâu cũng bị nhún trề,
Kẻ lại chưởi thề nói: lũ bá-vơ.
Thấy đời tai lấp mắt ngơ,
Lúc ở trên bờ khi lại đi ghe.
Dạo cùng khắp tỉnh Bến-Tre,
Đủ bực thơ vè lìa lại Trà-Vinh.
Tới đây bày đặt hát kình,
Đua nhau bán thuốc mặc tình mua không.
Nói ra những chuyện bông-lông,
Trách trong lê-thứ không lòng từ-bi. [570]
Gặp người đói khó khinh-khi,
Điền-viên sự sản ai thì làm cho.
Dạy rồi thuyền lại Mỹ-Tho,
Khuyên trong trần-hạ rán lo tu-trì.
Xưa nay không có mấy khi,
Dương-trần có Phật vậy thì xuống đây.
Chợ quê giáp hết thuyền quay,
Đi trở lộn về Ông-Chưởng giảng dân.
Quản chi nắng Sở mưa Tần,
Chèo xuôi chèo ngược mấy lần không thôi. [580]
Thảm thương bá-tánh lắm ôi!
Bồng-Lai Tiên-Cảnh rao rồi một khi.
Nếu ai rảnh việc thì đi,
Còn mắc nợ thì ở lại dương-gian.
Có người xưng hiệu ông Quan,
Tên thiệt Vân-Trường ở dưới dinh Ông.
Thấy đời cũng bắt động lòng,
Ghé vào tệ-xá thẳng xông lên nhà.
Mình người tu-niệm vậy mà,
Nói chi lớn tiếng người mà khinh-khi. [590]
Người nhà cảm tạ một khi,
Cúng năm cắc bạc tiền đi Non Bồng.
Xuống thuyền xuôi nước thẳng xông,
Ghé nhà chủ Phối xem lòng Đạo Ba.
Ngồi chơi đạo-lý bàn qua,
Mấy bà có biết lúa mà bay không?
Có người đạo-lý hơi thông,
Xin ông bày tỏ cho tôi hiểu rày.
Điên nghe liền mới tỏ bày:
Lúa bay về núi dành rày ngày sau. [600]
The boat and persons instantly disappear,
To showcase the talents of the Supernatural.
Very soon I anchor at Port Ben Thanh,
Two soldiers ask me for personal tax.
Master and disciples invoke a rule slack:
Begging for a waiver to the first offence.
Two of Us are from a faraway residence,
Our dire straits have caused Us to live adrift.
As soon as the soldiers have heard the grief,
They abuse Us a while, yet put Us in jail.
Their behavior causes our guts to go stale,
Boat and people vanish, unimpeded.
Instantly Crazy make a Fortune Teller faked,
I walk through the town in that capacity.
There is a practicer who merits a pity,
Crazy give him a guidance to the Pureland.
I stroll all over the Saigon domain,
I sing or chant thoroughly of Predestiny.
People don’t take it seriously,
They guess the money seeker’s poems.
Civilization rests on money fetishism,
Cunning and cruelty irk the ancient.
Whoever praise me or condescend,
I daren’t make up stories for the masses.
The city life has modernity flashes,
Crazy feign a cripple heading for Gia Dinh.
This limper is familiar with traveling,
Through the town, I go to the country.
People feel my beggings sound scary,
Unsettled by many predictions,
People make diverse suggestions,
Not sure of who is such a clairvoyant.
I depart Gia Dinh at this instant,
Phoenix Boat direct goes to Can Tho.
Here I feign the Big Dullard,
The wife crazy, her husband standing by.
From end to end, townsfolk deride,
Gathering shoppers are hilarious.
Only about ten townsfolk are virtuous,
Most are flocking to ridicule the crazy.
The wife sings songs, in a frenzy,
Her penniless husband begs for lunch.
People treat them as if they were junks,
Everyone is ready to tease them for fun.
But Crazy has social events sung,
And the actualities that ravage Europe.
I travel all over without stop,
In deep depression, I go to Vinh Long.
At a rural market, I have given a sermon,
When my Phoenix Boat goes to Ben Tre.
This market is docked on a raft shed there,
I feign a female peddler of sweet soup.
Her calling voice is on live news in a loop,
Cajoling her customers for buying,
Back and forth, old and young, bustling.
Saying this and that, all flirting around,
As soon as the sweet soups sold out,
Crazy spins a long yarn of woes to come.
I make strides after finishing my sermon,
I head for countryside, leaving the town.
Wherever I go, some smirk, others pout,
Some use swearword: a bunch of drifters!
They turn blind eyes and deaf ears,
Sometimes aboard, sometimes on land.
I travel the whole Ben Tre province,
After all poetry chants, I retrun to Tra Vinh.
Here, I contrive the singsong competing,
In drug sale, whether or not there is a buy.
I talk about things far and wide,
I blame people for having no compassion.
Seeing the destitute, they make derision,
They should ask who has made them rich.
I row to My Tho, having preached,
I urge the folks to commit to practice,
They have so far seldom noticed.
There is the Buddha descending here.
My boat returns out of rural markets,
Back for Ong Chuong, I preach to masses.
Despite weather conditions being harsh,
I scull back and forth on occasions.
Alas! People are facing tribulations!
A Paradise trip is announced ready.
Get on board if you are free,
If indebted, you stay back with the human.
There is a person styled Sir. Quan,
His name is Van Truong at the Ong shrine.
The world vision has touched my mind,
I drop in and dash into his cottage.
I are the practicers with a self-image,
What for you speak aloud for public disdain.
The host immediately said thank,
Offering five cents for Paradise ticket.
Back onboard, I row downstream ahead,
Drop in Sir Phoi’s to probe Third Elder.
I chat over the ethical matter,
Have you ever seen paddies which flew?
Asks a person who is morally shrewd.
Will you explain for me to understand.
In replying, Crazy explain:
Paddies fly into mountains for later uses.