Ta nghiệm xét từ đời Bàn-Cổ,

Có ai dùng mà đặng thành Tiên.

Mà đời nay theo nó liên-miên,

Chữ Tài của khổ riêng một kiếp.

Bị tội cướp nào ai có tiếp,

Mà đời nay nó cứ mãi làm.

Chữ Khí hùng khuyên chớ có ham,

Mà lao-lý tấm thân trần-thế.

Kẻ nhứt dạ thường sanh bá kế,

Để gạt người làm thế cho mình. [210]

Ngày sau nầy lắm nỗi tội tình,

Sao sanh-chúng chẳng lo cải sửa.

Bịnh ôn-dịch thường hay ói mửa,

Mà dương-trần chẳng chịu kiêng-dè.

Qua năm Dê đến lúc mùa hè,

Trong bá-tánh biết ai hữu chí.

Ta chịu lịnh Tây-Phương thọ ký,

Gìn Nghiệt-Long đặng cứu dương-trần.

Nên ra đời dạy-dỗ ân-cần,

Khuyên bá-tánh vạn dân liệu lấy. [220]

Khổ với thảm ngày nay có mấy,

Sợ mai sau dòm thấy bay hồn.

Trừ tà-gian còn thiện chỉ tồn,

Cảnh sông máu núi xương tha-thiết.

Trần với thế bây giờ nào biết,

Chừng nhìn xem hư thiệt mới tường.

Ta bây giờ tu niệm tầm thường,

Sau danh thể xạ hương khắp chốn.

Nhà giàu có xài không sợ tốn,

Phải để tiền cho kẻ nghèo nàn. [230]

Lo ăn xài trà rượu xình-xoàng,

Chừng khổ não phàn-nàn căn số.

Lời truyền sấm như bài toán đố,

Ai biết tầm thì đặng hưởng nhờ.

Ta khuyên tu dân cứ mãi ngờ,

Sợ gạt chúng kiếm xu kiếm cắc.

Bị ngoại quốc bán hàng quá gắt,

Nên dân ta chịu chữ cơ-hàn.

Ta Khùng Điên của cải chẳng màng,

Miễn lê-thứ được câu hạnh-phúc. [240]

Cờ thế-giới ngày nay gần thúc,

Nên Phật Tiên phải xuống hồng-trần.

Chừng lao-xao ác thú non Tần,

Thì Nam-Quốc lương dân mới biết.

Nay dạy thế cậy cùng ngòi viết,

Với xác trần du-thuyết ít hàng.

Ai nói chi Ta cũng chẳng màng,

Sau biết đặng dân đừng có tiếc.

Con phù-du hẫng-hờ nào biết,

Thấy bóng đèn thì quyết chun vô. [250]

Thảm thương thay chết héo chết khô,

Nhìn đèn nọ thấy mồ phù-dũ.

Kệ khuyên trần đã mãn mùa thu,

Đeo danh-lợi như con vật ấy.

Giống xe cát biển Đông thường thấy,

Tên dã-tràng rất uổng công-trình.

Khi nước ròng chờ lúc bình-minh,

Lúc nước lớn cát kia tan rã.

Trần phú-quí thì trần thong-thả,

Chớ còn Ta cứ khổ lao hoài. [260]

Viết kệ-cơ giảng dạy ít bài,

Mặc lê-thứ làm không tự ý.

Coi rồi phải nhận cho hiểu lý,

Câu huyền sâu của kẻ Khùng nầy.

Bởi chữ Khùng của Phật của Thầy,

Chớ chẳng phải của người lãng-trí.

Mê với tỉnh nhận ra là lý,

Thấy dương-trần ngủ mãi ngủ hoài.

Thức dậy mà tầm Đạo kiếm bài,

Để thi-cử khỏi mang tiếng rớt. [270]

Sách khuyến-thiện miệng kêu không ngớt,

Mà nào ai có thức dậy tầm.

Ta nghĩ suy cũng bắt hổ thầm,

Nên than-thở cùng trần ít tiếng.

Tâm sáng suốt như đài nguyệt-kiến,

Tánh trong như nước bích mùa xuân.

Nếu không tu chừng khổ cũng ưng,

Đừng có trách sao không chỉ bảo.

Từ nhỏ tuổi đến người trưởng lão,

Mắc trong vòng sanh tử luân hồi. [280]

Xuống Diêm-Đình thấy tội hỡi ôi!

Đó mới biết có nơi địa-ngục.

Kỳ xá tội nay còn một lúc,

Sao chẳng tu đặng có hưởng nhờ.

Gặp giảng kinh trần cứ làm ngơ,

Trồng bông kiểng giống chi hưởng nấy.

Địa-ngục cũng tại Tâm làm quấy,

Về thiên-đàng Tâm ấy tạo ra.

Cái chữ Tâm mà Quỉ hay Ma,

Tiên hay Phật cũng là tại nó. [290]

Tu với tỉnh biết làm chẳng khó,

Nếu lặng Tâm tỏ-ngộ Đạo mầu.

Cảnh dương-gian muôn thảm ngàn sầu,

Ngó vạn vật đài lầu chẳng có.

Sông với núi trước kia mắt ngó,

Khi chết rồi thấy nó đặng nào.

Ai biết đường hãy sớm tẩu-đào,

Kiếm Đạo-lý mà nhờ mà nhõi.

Chịu cay-đắng tu hành mới giỏi,

Ta thương đời len-lỏi xuống trần. [300]

Let’s say from the Pangu immemorial,

Who has used this to become an Immortal?

But today’s people still chase it endlessly,

Gambling causes them to suffer privately.

As they’re charged of robbery, no one helps,

But people nowadays keep taking this step.

Don’t crave Substance Smoking,

Lest your body should incur a lot of suffering.

The single-minded often produce myriad tricks,

To cheat people to work for their profits.

They should incur many severe penalties later on,

How come they haven’t thought of self-cultivation?

Epidemic often causes the vomiting,

But the sentient beings haven’t been refraining.

By the summer of the Goat’s Year,

People will know who is the resolute follower.

Upon the Western Paradise ’s delegation,

We protect mankind against the Ruthless Dragon.

Thus we descend with a warm admonition,

Urging people to take their own preparation.

The current tragedy is not so considerable,

As the future one that will look very formidable.

The evil will perish and only the good stay alive,

Killing fields are too shocking to describe.

The earthlings now have no clue about it,

Only when their eyes see it, they will admit.

Though we now look mediocre as practicers,

Our good repute will later spread all over.

The opulent who spend lavishingly,

Must help the poor by saving money.

The holders of the Parties that are prodigal,

Should not blame their fates for later ordeal.

The oracles are like math problems,

A great benefit will be for those who solve them.

We urge you to pratice but you always doubt,

Lest we should cheat you for a handout.

Imports sell for too tough a price,

Making our people even more deprived.

We, Crazy and Mad, never bother about enriching,

Only if the populace can attain their blissing.

As today’s world chess game is near its end,

So must Buddhas and Saints descend.

When cruel beasts are bustling in Chin mountains,

This will be known to Nam Quoc ’s citizens.

Now we preach with a brush nib,

In lay bodies, we improvise on our trip.

We don’t bother about who says what,

When you find out, you will regret.

The mayflies are too frivolous to know,

Seeing the light, they just want to assault.

Alas! they fall scorched to death,

Their graves scatter around the lamp shade.

The fall has been spent up to reprimand people,

But they cling to self-interests like those animals.

Like sand crabs often seen on Eastern Sea plages,

Where their efforts are futile to build palaces.

The castles only last at ebbs since sunset,

But melt away at tidal rises by daybreak.

Those being affluent can enjoy their comfort,

But, on our part, we keep doing hard work

We write out a few didactic poems,

Whether or not you folks apply them.

You must understand once you've read,

Through mystical statements by this Mad.

This is Buddha and Master’s Madness,

And it is never a mental illness.

You must differentiate awakening from delusion,

But we see the laity’s sleep continuing on.

You must wake up to seek your Tao lesson,

So you won't be notorious for fail in examination.

The exhorting book ceaselessly calls,

But no one wakes up seeking the morals.

In reflection, we can’t help feeling shame,

So we share a few words of self-blame.

Our mind is so limpid as a moon mirror.

Our character is as pristine as spring water.

Having not practiced, you should put up with suffering,

Don’t blame Us for not having given a warning.

From childhood to the old age, on the planet Earth,

You will ever be caught in a cycle of rebirth.

In the Hell, how harshly one is punished!

Only then you admit that the Hell exists indeed.

Now, amnesty has one last chance,

Why don’t you practice for future reliance?

On seeing scriptures, you pay them no heed,

Flowers depend for quality on their seeds.

You go to Hell ‘cause of your Mind’s wrongdoing,

Or you go to the Paradise as of your Mind’s making.

It is the Mind that produces a Devil or Ghost,

It is the same Mind that makes Buddha or God.

It will not be too hard to practice if you know,

When your Mind is calm, up the Tao will show.

The mortal world has boundless calamities,

One will see neither living beings nor cities.

When alive, you’ve seen mountains and rivers,

When you’ve died, you have no sight whatsoever.

Those who know should hastily escape,

And turn to the Tao for help.

The bitterer your life is, the better you practice,

For your love, down to the world we sneak.

unsplash